Bỗng bên cạnh, Tôn Triệu Mẫn kích động kéo cánh tay anh đi về phía hai người kia.
Mọi người xung quanh đều biết thân biết phận tránh sang một bên, giảm thiểu sự tồn tại của mình để cô ta không vì tức giận mà nhắm đến mình.
“Ây dô, đây chẳng phải là Tôn Dao – bác sĩ riêng của anh Bách sao.
Bây giờ đã bám được cây đại thụ mới rồi à?” - Giọng nói chanh chua, có chút the thé vang lớn khiến ai đứng bên cạnh đều nghe thấy cả, ánh mắt khinh bỉ còn không kiêng dè nhìn dọc cô từ trên xuống dưới.
“Mẫn Mẫn, đừng có làm loạn.
Hôm nay là lễ đính hôn của con, ra dáng vào đừng làm ta mất mặt.
Bách chạy mất thì đừng có đến nhõng nhẹo với cha.” – Tôn Thành Thắng rất không thoải mái khi con gái mình không kiêng kị gì ở nơi đông người mà làm loạn, ông ta không cần mặt mũi sao.
“Cha, phẩm vị của cha từ khi nào kém cỏi như vậy.
Đến hạng người này cũng dám ăn.” – Có vẻ như là muốn nhắm vào cô, lúc trước cô ta đã nhầm lẫn rằng anh sẽ không để ý đến cô.
Nhưng tình báo của Bạch Hổ cho thấy, cô hình như lại rất được lòng của anh nên mới đâm ra ghét, tại sao đến người phụ nữ “xấu xí” như thế này còn được anh để ý, đến lượt mình thì hời hợt, phải dùng chiêu trò hạ đẳng đến vậy.
“Cô còn làm loạn nữa thì dừng tại đây đi.” – Tôn Thành Thắng còn định lên tiếng bảo cô ta im lặng giữ thể diện cho mình, thì anh lại giành trước một bước, lạnh giọng nói.
“Anh...!Được rồi.” – Cô ta quay sang muốn chất vấn anh, nhưng khi thấy vẻ mặt chả mấy “thân thiện” liền im bặt.
Tôn Thành Thắng thì khá bất ngờ, đây là lần đầu tiên anh lên tiếng vì thể diện của ông ta.
Hiển nhiên là lão nghĩ anh lên tiếng là vì lão, nhưng chỉ có phụ nữ như Tôn Triệu Mẫn mới biết được, anh là vì Thượng Quan Dao.
Mà cái người từ đầu đến giờ vẫn im lặng không lên tiếng bỗng nở nụ cười “công nghiệp” nói.
“Nếu đã đến rồi thì các con mau lên sân khấu đi, đừng đứng đây mất thì giờ nữa.” - Giọng nói trầm ấm, không ngọt ngào nhưng vẫn khiến người ta say mê.
“Cô vừa gọi chúng tôi là gì cơ?" – Tôn Triệu Mẫn vừa nghe thấy cô nói đến hai từ “các con” thì nổi sùng lên.
“Ấy chết...!quên mất.” – Đưa một bàn tay mềm mại xinh đẹp lên che miệng rồi tựa sát vào người Tôn Thành Thắng, tất cả các đường cong trên nguòi cô như bám chặt lấy cánh tay của lão, khiến lão rất hưng phấn.
“Người ta chỉ muốn gọi cho quen miệng trước, để mai mốt đỡ bỡ ngỡ nhưng nếu như vậy cô ấy khó chịu thì sau này em cứ gọi là nhị tiểu thư thôi có được không?” – Rồi quay sang diễn rất giống mấy loại “gái gọi”, mà như con rắn nước quấn chặt lấy ông ta, một bên tay còn đưa lên ngược lão vẽ vòng tròn.
“Được, được.
Em gọi như thế nào đều được, dù gì sau này bọn nó cũng phải gọi em một tiếng ‘dì' cơ mà.” - Lại bị “sắc” dụ dỗ mà thuận theo.
“Cha chuẩn bị lấy cô ta?” - Những tưởng là Tôn Triệu Mẫn sẽ là người lên tiếng đầu tiên, làm ầm ĩ lên.
Nhưng trái lại, bị anh giành trước một bước nữa.
“Anh cả à, đây là chuyện riêng của bố.
Không ai có quyền can thiệp cả.” – Tôn Thiệu là kẻ đến muộn nhất từ bên ngoài đi vào nói.
“Đúng vậy, bắt đầu đi.
Ta không muốn đôi co với các con về chuyện này.” - Thấy người từ ngoài cửa đi vào, lão như nhìn thấy được cứu tinh.
“Em đi giặm phấn lại một lát.” – Cơn buồn nôn như sắp trực trào, cô liền giả vờ nói vào bên tai lão nhưng với âm điệu “nhiều người nghe”.
Nhất quyết có đi cũng phải quăng một cục tức lại cho Tôn Triệu Mẫn, còn ai kia thì cô không biết.
“Được.” - Một tay lão cũng không kiêng dè mà vỗ vào mông cô một cái.
Hành động này khiến sắc mặt cô thoáng đem xuống, nhưng vẫn cố nhịn lại mà thoát ra khỏi móng vuốt của lão bước đi...
Đứng trước gương phòng vệ sinh, cô liên tục dội nước chà rửa hai bên cánh tay.
Rồi lấy từ trong túi ra một chai xịt khuẩn xịt khắp cả người.
Hừ, không phải chứng bệnh này được chữa khỏi ở trên đảo.
Mà là chỉ đối với những người lương thiện, không chi li tính toán bản thân cô mới không bài xích.
Còn đang chuyên tâm không đề cao cảnh giác nên bất ngờ bị ai đó nắm lấy cánh tay giật mạnh.
Sau đó, môi liền bị bịt kín.
Thứ gì đó mềm mại, ướt át bao phủ lấy môi cô cắn mút mãnh mẽ.
Bàn tay đã đưa lên đến yết hầu chỉ một động tác liền có thể khiến người đó chết ngay tức khắc.
Nhưng khi nhận ra được hơi thở quen thuộc, cánh tay của cô lại rũ xuống.
Mà Lăng Thiếu Phàm chớp lấy thời cơ cô đang còn mơ hồ thì dứt khoát bắt lấy, kiềm chặt hai cánh tay, hai chân thì bị mình kẹp chặt lại.
Còn bị anh nhân cơ hội đưa lưỡi vào trong khoang miệng xâm chiếm.
Lúc này Thượng Quan Dao mới biết tự bản thân đưa thịt đến cho sói rồi nên dùng hết sức giẫy giụa.
Nhưng sức phụ nữ có thể hơn đàn ông sao, cô càng giẫy nụ hôn của bọn họ càng dữ dội, vị tanh nồng đã lan toả khắp khoang miệng khiến cô nhíu mày, chắc chắn là đã bị rách nếu như càng như vậy sẽ càng khiến môi rách lớn hơn, để người khác thấy.
Có giải thích thế nào cũng không hết tội.
Mọi động tác đều dừng lại để mặc anh làm càn, thôi vậy chỉ là một nụ hôn.
Bản thân cũng không mất mát gì.
Hai người cứ thế, người thì ra sức né tránh, người thì ra sức đuổi theo.
Đến khi khí trong phổi không còn bao nhiêu không khí nữa anh mới chịu buông tha cho đôi môi anh đào đã sưng tấy của cô.
“Đủ chưa?” – Thượng Quan Dao cố hít sâu một hơi, cố gắng ép cho giọng nói của bản thân không run rẩy nói.
“Kêu chị về, tại sao chị cứ ở đây còn đến dây dưa với lão ta vậy hả?” – Anh mệt mỏi gục đầu xuống vai cô, giọng nói trầm tính chất vấn.
“Đó không phải là chuyện của cậu.” - Lạnh nhạt buông ra từng chữ khiến trái tim anh co thắt đau đớn.
“Thượng Quan Dao, chị không thể hiểu cho em sao, là muốn em nói thẳng rằng...” – Không để anh kịp nói tiếp cô liền cắt ngang.
“Hiểu cho cậu thì ai hiểu cho cảm giác của tôi đây, Lăng Thiếu Phàm.
Cậu đừng bảo cậu muốn an toàn cho tôi nên mới làm ra những chuyện như vậy, tôi sinh ra trong môi trường thế nào cậu hẳn là biết.
Thượng Quan Dao tôi còn cần có người từ đâu chạy đến như cậu bảo vệ? Nếu cần thì 27 năm sống trên đời này của tôi đều phụ thuộc vào người ngoài à?
Từ lúc bắt đầu lừa dối tôi thì nên nghĩ bản thân mình đã động chạm vào điều tối kị nhất của người khác.
Còn nhớ không, tôi luôn nhắc nhở cậu.
‘Nếu cậu dám lừa gạt tôi, tôi nhất quyết sẽ không gặp cậu nữa'.” – Từng lời nói ra như từng cây kim nhọn đâm thẳng vào lòng anh.
“Dao Dao, chị thật sự hiểu sao?” – Đưa đôi mắt vô hồn lên nhìn cô, hoá ra trong lòng của người phụ nữ anh dốc lòng bảo vệ, yêu thương lại là xem anh là "người ngoài”?
“Cậu...” - Biết bản thân vừa rồi đã nói ra điều gì đó không đúng, muốn giải thích nhưng lại chả biết nói gì cả.
“Tôi biết rồi...” – Đôi tay lúc giờ vẫn kiềm chặt lấy cô buông lỏng, rồi quay mặt rời đi.
Cô muốn nắm lấy tay anh nhưng lại không kịp, cũng không thể.
***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...