Tôn Bách đi lang thang đến vùng ven biển, leo lên các mõm đá, ngồi hóng mát.
Làn gió man mác, mùi hương mặn mà của biển phả vào khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan sắc sảo hoàn hảo đến khó tin.
“Thiếu Phàm, ăn cái này đi...
Thiếu Phàm, nhìn xem có thích không...
Thiếu Phàm, sau này chị sẽ bảo vệ em...
Thiếu Phàm, em giận chị, không cần chị nữa sao?
Thiếu Phàm...!Thiếu Phàm...” – Từng câu nói non nớt của một bé gái cứ vang mãi bên tai anh.
Từng hình ảnh được cất giữ lâu đến bụi đã phủ một lớp dày đặc như từng đợt sóng thuỷ triều dữ dội tuôn trào.
“Thật ra thì, chỉ cần một mình em nhớ là được rồi.” – Anh cười khổ, lắc đầu.
...
“Không đúng, hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.” – Đặt tô cháo xuống, bàn tay tê cứng khẽ khựng lại.
Thượng Quan Dao vắt óc suy nghĩ đến mấy cũng không tài nào nhớ lại được, hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô chắc chắn đã có gì đó cho nên cái tên kia mới thành ra như vậy, cô đã lỡ lời nói ra cái gì không nên nói rồi sao.
Không có mà...
Đang lúc suy nghĩ thì ngoài cửa bị một người mở ra khiến cô giật mình bị kéo về thực tại.
“Thím tỉnh rồi à?” – A Diên bĩu môi nhìn cô như quan tâm mà vờ hỏi.
Thím? Đây là đang gọi cô sao.
Thượng Quan Dao cô tuy đã 27 tuổi nhưng chưa được gọi là già có được không, con bé này nhìn chắc cũng chỉ vừa 17 18 tuổi.
Gọi cô bằng “thím”, làm ơn đừng thái quá như vậy...
Nhìn vẻ "hùng thần ác khí" của cô bé cô chỉ biết nhún vai, lại gây thù hằn gì với người ở đây à.
Nhưng đối với Thượng Quan Dao mà nói thì vài trò trẻ con này là vô dụng, cô từ lâu đã không đặt nặng lời nói của người khác trong lòng rồi.
“Tôi hỏi thím nhé, thím cũng anh Bách là như thế nào?” – Thấy cô ngó lơ, A Diên liền nóng nẩy.
Cuối cùng cũng bày tỏ nguyên nhân vì sao nó lại có thành kiến với cô.
“Tôi là chị gái của cậu ta.” – Cô thản nhiên nói, xem như là giải thích đi.
Dù gì thì Tôn Bách với cô ngoài là chung một chiến tuyến ra thì cũng không biết gì về nhau quá nhiều, quá thân thiết.
Cô lại lớn hơn cậu ta 2 tuổi nữa, thế nên xem như là chị cũng không có gì là gian dối cả.
“A, chị gái sao?” – Cô gái nhỏ bất ngờ, trố mắt nhìn Thượng Quan Dao.
Cô nhún vai, nhìn thì hùng hổ chua ngoa thế thôi.
Nhưng cô sau một lúc nói chuyện, lại khá thích cô bé này.
Không biết giấu cảm xúc vui buồn gì cả, thật là...!đáng yêu, vô tư.
“Chị tên gì thế, em là A Diên người đã cứu anh chị hôm qua đấy.” – Thiếu nữ vui vẻ ngồi xuống như rất thân thiết mà sáp lại gần cô.
Thái độ phải nói là quay ngoắt 180 độ.
“Không ở lại lâu thì biết tên để làm gì?” – Cô cau mày nhìn, vẫn là lười nghĩ ra một cái tên mà lừa gạt cô nhóc.
“Nhưng bây giờ biển đang chuẩn bị có bão phải khoảng năm ngày sau, đợi bình ổn trở lại thì mới có thuyền đưa anh chị về đất liền được.” – Cô bé chớp chớp mắt.
“Lâu như vậy...!Nhưng, đây là nơi nào?” – Cô kinh ngạc hỏi.
“Nơi này là một vùng đảo cách biệt với nơi mà mọi người hay gọi là thành phố S, cách nhau gần 70 hải lý.” – A Diên liến thoắng kể chuyện, ở đây ở độ tuổi 17 18 như cô bé rất ít, có thì cũng là một đám “đực rựa” không có ai có tiếng nói chung nên khi được ngồi vẫn vơ với cô trông rất hào hứng.
“Tại sao lại có thể trôi xa đi như vậy?” – Cô thắc mắc, Tôn Bách là người không phải là "thú" mà có thể vừa bơi, còn "nắm" theo cô bơi một mạch đến đấy trong tình trạng sức nước chảy lúc đó được.
“À, anh ấy chưa bảo với chị là vô tình được thuyền đánh cá của nhà em cưu mang sao? Lúc đó chị đã ngất, thân thể lạnh ngắt, tím run lên là anh Bách đã vừa ôm chị sưởi ấm, vừa xin bọn em đưa về đây đấy.” - Lại thao thao bất tuyệt.
Thượng Quan Dao im lặng, cô có thể hiểu được tại sao anh không đưa cô thẳng về đất liền, là vì hiện tại đã ngã bệnh không thể chống đỡ được, nên mới sử dụng đến kế sách này.
“Chị không biết đâu, hôm qua chị còn rất hung hãn.
Hai cánh tay bám chặt lấy cổ của anh ấy không buông, miệng thì cứ lẩm bẩm ‘Chị đây bảo vệ cậu'.
Nhưng em chỉ kịp nghe chị lẩm bẩm vài câu như thế, anh Bách đã ôm chị đi chỗ khác sau đó liền không biết nữa.
Cũng vì hành động bảo vệ, che giấu của anh ý mà em còn tưởng hai người...” – Hai bàn tay xoắn xuýt lại với nhau, ngập ngừng .
“Ôm...!Còn...!Mình đã làm cái gì vậy?” – Trong đầu những kí ức về đêm qua như hiện ra trước mắt.
“Đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.” - Rồi cô đưa tay lên day day trán đau nhứt, tiễn “khách”.
“Vâng, vậy có gì thì chị gọi em nhé.” – A Diên đứng lên, trước khi đi còn không quên quay lại nhắc nhở.
Cô gõ vào đầu mình, mắng:
“Đây còn là mình sao, không chắc chắn chỉ là ảo giác...”
Hôm qua, sau khi Tôn Bách được người nhà của A Diên thu nhận thì ở bên cạnh chăm sóc cô không rời một khắc.
Mà cô cũng rất “bám người”, hai cánh tay lúc nào cũng ôm chặt lấy cổ của anh.
Miệng thì cứ lải nhải:
“Yên tâm, chị đây bảo vệ cậu...
Xem nào, chậc.
Quả thật là rất đẹp trai...” – Nói xong còn nhón người hôn “chụt” một cái lên môi anh, mắt vẫn nhắm nghiền.
Sau đó cứ như vậy mà nói những lời “tởm” đến không thể nào chịu được, còn kéo anh liên tục hôn lên mặt, rồi cười khì khì.
Đến cuối cùng, hình như là bị anh mất kiên nhẫn mà hôn lại đến ngất xỉu luôn thì phải.
Tuỳ tiện, quá tuỳ tiện.
Trở về cô nhất định phải chép lại “nữ tắc” của bố, tự phạt chính bản thân mình.
...
Khi Tôn Bách trở về thì trời đã tối, nhìn thấy cô nằm co ro trên giường ngủ mà chỉ biết thở dài đi lại định kéo chăn lên cho cô.
“Anh...!Đi đâu từ sáng đến giờ thế?” – Thượng Quan Dao bỗng bật ra câu hỏi này.
Thật khiến cô muốn vả miệng lần hai.
Chuyện của cậu ta thì liên quan gì đến mình chứ.
“Hóng gió.” – Anh bật cười tiến sát về phía cô.
Thấy anh không nói gì nữa, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở phía sau nên cô mới trực tiếp quay phắt đầu sang, chạm phải khuôn mặt phía đối diện ở cự li gần của Tôn Bách khiến cô theo quán tính giật lùi về phía sau.
“Cậu...!Cậu đừng có kề sát với tôi như vậy.” – Giọng nói vẫn trầm ấm bình thường nhưng nếu để ý sẽ thấy cô đang run rẩy.
“Thì thế nào? Hôm qua chị còn có thể bắt ép em hôn còn được nữa kia mà.” – Anh thì thầm bên tai khiến cô khó chịu.
“Cậu...” – Cô mở miệng muốn mắng thì bị anh áp môi xuống môi mình.
Đôi môi mỏng mềm mại của anh nhẹ nhàng day dứt ngậm lấy cánh môi anh đào ngọt ngào của cô mà cắn mút.
Cô bị tập kích bất ngờ đến mức đờ đẫn cả người, quên luôn cả phải đẩy anh ra.
Đến khi nhận ra được rồi thì hành động của bản thân cũng không theo lí trí nữa mà vươn hai tay ôm lấy cổ của anh đáp trả.
Môi lưỡi hoà quyện, âm thanh môi lưỡi phát ra khiến người khác nghe thấy phải ngượng ngùng.
Thượng Quan Dao là người sống rất lí trí nhưng tại sao lần này cô lại để bản thân mất kiểm soát như vậy.
Trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh Dương Na, Bích Cầm,...!Bên tai vẫn luôn vang dội tiếng rên rỉ ngọt ngào của các cô ả.
Khiến cô bừng tỉnh đẩy mạnh anh ra.
“Đừng có động vào tôi.
Hôm nay, xem như là trả cho ngày hôm qua của cậu.
Không ai nợ ai.” – Nói rồi cô ngồi dậy đi thẳng tra ngoài, không nói thêm gì nữa.
***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...