Vô Kỵ Thanh Thư


Trương Vô Kỵ đi xem bệnh cho Sử Hỏa Long, Tống Thanh Thư rảnh rỗi không có việc gì, ở bên ngoài nhìn Sử Hồng Thạch chơi đùa.

"Ca ca xinh đẹp, huynh thật đẹp mắt." Sử Hồng Thạch đang chơi đá cầu với thị nữ, thấy Tống Thanh Thư ngồi một bên có vẻ rất nhàm chán, chạy tới túm lấy y nói: "Huynh đến chơi với muội đi?"
Tống Thanh Thư nhìn quả cầu bằng lông gà đủ màu sắc trong tay Sử Hồng Thạch, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Huynh không biết chơi cái này..."
"Rất dễ, muội có thể dạy huynh!" Sử Hồng Thạch vội vàng nói, "Võ công của huynh giỏi như vậy, nhất định học rất nhanh! Cha muội chỉ nhìn muội đá một lần là biết!"
"Sử bang chủ cũng biết?"
"Đúng vậy.

Muội đá cầu thi với cha, cha mỗi lần có thể đá mấy trăm quả, muội phải hợp với mẹ mới đá lại cha!" Sử Hồng Thạch cầm quả cầu, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ: "Hy vọng cha mau mau khỏe lại, vậy có thể cùng chơi với muội! Cha ngày nào cũng nằm trên giường, rất chán!"
Tống Thanh Thư tưởng tượng cảnh Sử Hỏa Long cao to vạm vỡ, mặt râu quai nón, nâng bụng nạm chơi đá cầu với con gái mình...!Hình ảnh vừa khôi hài vừa kinh dị khiến sắc mặt y trở nên khó nói, muốn cười lại cười không nổi: "Cha muội thật tốt với muội."
Sử Hồng Thạch liên tục gật đầu: "Cha tốt với muội nhất.

Mỗi khi mẹ định đánh muội, cha đều ngăn cản, nếu không cái mông của muội đã sưng vù rồi!" Cô bé vừa nói vừa giơ tay bảo vệ cái mông nhỏ của mình, nhăn mặt lại, như thể vẫn còn sợ hãi: "Mẹ rất hung, muội sợ mẹ nhất."
"Ha ha ha ha..." Tống Thanh Thư thấy khuôn mặt nhỏ của cô bé nhăn nhó xụ lại, rốt cuộc nhịn không được cười ha hả, "Muội rất nghịch ngợm sao? Nên mẹ mới hay đánh muội?"
"Mẹ nói muội đã xấu xí, nếu tính tình còn không tốt thì sẽ không có ai thèm cưới." Sử Hồng Thạch nói, "Cha nói muội xấu xí, sau này gần như chẳng ai chịu cưới muội, muội phải dữ lên để tự cướp lấy một người!"
Dung mạo của Sử Hồng Thạch quả thực không dễ nhìn, nhưng Tống Thanh Thư cảm thấy tính cách của cô bé cực kỳ thú vị, đùa: "Vậy muội cảm thấy cha mẹ của muội ai nói có lý?"
"Cha muội." Sử Hồng Thạch khẳng định chắc nịch: "Muội khó coi, thế nên muội muốn cướp một người thật đẹp mắt...!đẹp mắt như Dương tỷ tỷ hay ca ca xinh đẹp vậy! Như thế sau này bé con cũng sẽ đẹp mắt a, không cần phải cướp người rồi!"
Tống Thanh Thư dở khóc dở cười.


"Vậy ca ca xinh đẹp, huynh chơi đá cầu với muội đi?" Suy nghĩ của Sử Hồng Thạch nhảy vọt rất nhanh.

"Không được, huynh không thích đá cầu, đó là trò chơi của con gái." Tống Thanh Thư vẫn từ chối.

"Nhưng cha vẫn chơi với muội..." Sử Hồng Thạch chu mỏ một cái, thấy Tống Thanh Thư không hứng thú, đành thỏa hiệp: "Vậy thôi, chúng ta chơi nhà chòi đi, cưới tân nương!"
"Huynh khiêng kiệu cho muội sao?" Tống Thanh Thư cho rằng cô bé muốn đóng vai tân nương.

"Không! Huynh làm tân nương tử, muội làm tân lang quan." Sử Hồng Thạch vẻ mặt nghiêm túc: "Ai đẹp mới là tân nương!"
Tống Thanh Thư càng lúc càng tò mò với phương pháp dạy con của Sử Hỏa Long và Sử phu nhân.

Trương Vô Kỵ với Dương Tình ở trong phòng Sử Hỏa Long thương lượng thật lâu, cuối cùng vẫn không ra được kết quả gì.

Muốn chữa bệnh, ít nhất phải biết rõ nguyên nhân gây bệnh mới đúng bệnh hốt thuốc.

Nhưng bây giờ rốt cuộc Sử Hỏa Long thành ra thế này là do trúng độc hay là do luyện công có vấn đề còn chưa phân biệt được, Trương Vô Kỵ có tinh thông y thuật đến mấy cũng không dám ra tay chẩn trị lung tung, dù sao y thuật cứu được người cũng có thể giết người, nếu thuốc không đúng bệnh, vậy thật sự là đòi mạng.

Trương Vô Kỵ không thích Sử Hỏa Long, nhưng cũng không muốn lấy mạng ông ta.


Trương Vô Kỵ lấy ít máu ở đầu ngón tay của Sử Hỏa Long, nói: "Muốn chữa trị, trước tiên phải biết rõ nguyên nhân gây ra bệnh tình của Sử bang chủ, ta mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.

Hôm nay ta về thử máu trước, đợi có kết quả lại đến xem."
Sử Hỏa Long và Sử phu nhân mặc dù thất vọng, cũng biết Trương Vô Kỵ làm vậy là đúng, bởi thế không nói gì thêm, cảm tạ hắn xong liền tiễn khách.

Trương Vô Kỵ trở về phòng, thấy Tống Thanh Thư đang rửa mặt, chậu nước trước mặt đã đục như nước cơm.

"Đang làm gì vậy?"
Tống Thanh Thư cầm khăn ướt lau qua lau lại trên mặt, cười khổ nói: "Chơi với Sử Hồng Thạch.

Con bé cứ đòi nhất định phải trang điểm cho ta, ta cũng chiều con bé, không ngờ tiểu nha đầu này không có son phấn, cái trong hộp phấn là bột rau dền, thật đúng là khó rửa."
Son phấn sao có thể cho một tiểu nha đầu như Sử Hồng Thạch chơi được? Ai chẳng biết trong son phấn thường chứa mấy chất độc, lỡ như cô bé bỏ vào miệng thì đúng là có chuyện! Nhưng Sử Hồng Thạch muốn chơi, Sử phu nhân thương con, đành lấy rau dền nấu nước cho cô bé chơi, như vậy lỡ có ăn vào cũng không việc gì.

Nước rau dền thường dùng để nhuộm màu cho bánh trôi điểm tâm, dính vào rất khó rửa.

Sử Hồng Thạch cầm bông vải thấm nước màu đỏ xoa lên mặt Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư lại không biết son phấn của nữ tử là thế nào, đến lúc rửa mặt mới phát hiện có vấn đề.


Nhưng đã không thể rửa sạch rồi.

Trương Vô Kỵ nhìn mặt Tống Thanh Thư loang lổ vết đỏ, buồn cười: "Ngươi cũng có lúc rảnh rỗi quá ha!"
Tống Thanh Thư vừa soi gương xong, hận không thể bịt kín mặt lại, thấy Trương Vô Kỵ cười như vậy, càng có cảm giác mình thế này đúng là quái dị, nhịn không được nói: "Cười cái gì mà cười!" Nói xong cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Hai người cười đủ rồi, Trương Vô Kỵ nghiêm túc nói: "Bây giờ không ở Võ Đang, trong tay ta cũng không có gì dùng được, đành chịu khó chờ qua một ngày mới hết."
Tống Thanh Thư úp mặt xuống bàn không nói lời nào.

Trương Vô Kỵ lúc này mới phát hiện trong tầm tay của Tống Thanh Thư có một cái hộp nhỏ rất đẹp, bằng gỗ đỏ khắc hình Hỉ Thước xuyên hoa mai, Hỉ Thước là nạm bạc, mắt là một viên ngọc châu nhỏ màu xanh sẫm, cực kỳ tinh xảo, khiến người ta nhìn qua là thích.

"Đây là cái gì?"
"Quà Hồng Thạch tặng ta, là hộp son phấn, cô bé rất thích." Tống Thanh Thư nói, "Ta cũng thấy rất đẹp, chỉ là không biết nên dùng làm gì."
Trương Vô Kỵ nghe vậy, cầm lấy cái hộp cẩn thận đánh giá: "Hộp son phấn à...! Cũng không hẳn là không để làm gì, nếu ngươi thích, sau này ta dùng để đựng hương cao, đẹp hơn cái chúng ta thường dùng nhiều."
Tống Thanh Thư ghét bỏ liếc hắn: "Ngươi cả ngày chỉ biết nghĩ những thứ đó thôi à?"
"Không phải ngươi thích sao?" Trương Vô Kỵ mở hộp ra, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương như có như không, sắc mặt chợt biến đổi: "Chờ đã, cái này hộp có vấn đề!"
Vừa dứt lời, không đợi Tống Thanh Thư nói cái gì, Trương Vô Kỵ đã lấy trong ngực ra một cái bình sứ lớn cỡ ngón cái, đổ ra một giọt máu ngửi qua, lại cầm hộp son phấn ngửi vài lần, lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế, tâm tư thật xảo diệu! Thanh Thư, Sử Hồng Thạch có nói với ngươi cái hộp này vốn là của ai không?"
Hộp phấn đã dùng đem cho Sử Hồng Thạch chơi, xem ra chỉ có thể là đồ của Sử phu nhân.

Tống Thanh Thư cũng hiểu ra: "Vô Kỵ, ý của ngươi là, hộp phấn này là nguyên nhân khiến Sử bang chủ biến thành như vậy?"
"Nếu ta không nhầm, lớp sơn trên vỏ gỗ này có trộn một loại độc tên là 'Nghịch kinh hóa nguyên tán', sẽ dần dần tan vào nội lực của người dùng.


Thuốc này kỳ diệu ở chỗ, người trúng độc một khi vận chuyển nội lực, dược tính sẽ theo đó thâm nhập vào kinh mạch, tán công càng nhanh.

Còn sẽ làm cơ bắp, khớp xương tê liệt không thể vận động." Trương Vô Kỵ nói.

"Phương thuốc này rất hiếm, vốn chỉ ở Nam Cương mới có, không ngờ lại gặp được ở đây!"
Sử Hỏa Long tính tình rất cẩn thận, lại là lão giang hồ, tất nhiên sẽ rất để ý chuyện ăn uống.

Về sau ông ta trúng kỳ độc, sẽ chỉ càng thêm cẩn thận, muốn hạ độc vào thức ăn của ông ta độ khó cực cao.

Nhưng độc thủ phía sau màn lại hạ độc trong hộp phấn mà Sử phu nhân dùng, độc ngấm vào son phấn, bị Sử phu nhân thoa lên miệng và mặt, Sử Hỏa Long lúc thân mật với thê tử cũng không thể nghĩ tới những thứ này!
"Sử phu nhân võ công không cao, trước khi bà ấy gả cho Sử bang chủ chỉ là một nữ tử dân gian, sau khi lấy chồng mới luyện chút công phu ngoại gia thô thiển, không có nội lực, bởi vậy độc này phát tác trên người bà ấy cực chậm, đến bây giờ cũng không thấy hiệu quả gì." Trương Vô Kỵ thấp giọng nói, "Nếu cả hai vợ chông đều phát tác cùng lúc, người có tâm sẽ có thể phát hiện manh mối...!Kẻ hạ độc nhất định cực kỳ hiểu rõ phu thê Sử bang chủ mới có thể ẩn nấp mà tinh chuẩn như thế."
Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn của Dương Tình là thánh dược giải độc thì thế nào! Khắc trước vừa mới giải độc, khắc sau Sử Hỏa Long lại ăn độc dược vào, tới tới lui lui, đương nhiên chẳng có tác dụng gì.

Về phần tại sao Sử Hỏa Long nửa năm trước chuyển biến tốt hơn, đại khái là bởi vì nửa năm trước Sử phu nhân thấy con gái thích hộp phấn này, đưa nó cho cô bé không dùng nữa.

Không còn hấp thu độc dược, lại thêm Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn xua tan độc tố, mới có chuyển cơ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui