Vô Kỵ Thanh Thư


Trương Vô Kỵ vừa kéo Tống Thanh Thư ra khỏi cửa liền xụ mặt: "Thanh Thư, ngươi đây cũng quá lỗ mãng."
Trong ống thẻ nhiều thăm như vậy, chỉ có một quẻ là tốt nhất ( thượng thượng thiêm), khả năng hai người lắc ra được thực sự quá thấp, Trương Vô Kỵ hoàn toàn không ôm một chút xíu hy vọng nào.

Hắn không quan tâm phải lễ bái lên núi, nhưng nếu để Tống Thanh Thư làm cùng, hắn đau lòng vô hạn.

Chẳng qua tự hỏi một chút, cảm xúc của Tống Thanh Thư đối với hắn nhất định cũng giống như thế, bởi vậy Trương Vô Kỵ mặc dù đau lòng, lại cũng hiểu được.

Nhưng Tống Thanh Thư nhìn vẻ mặt phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn(*), tráng sĩ một đi không trở lại này của hắn, có chút không hiểu: "Còn cả một đêm cơ mà, chúng ta có thời gian từ từ nghĩ cách, ngươi lo lắng gì chứ?"
"Cái gì?" Trương Vô Kỵ sửng sốt.

Tống Thanh Thư thần thần bí bí lắc lắc ngón tay: "Theo ta xuống núi mua vài thứ, tối nay chúng ta đến đại điện một chuyến, ngày mai nhất định có thể lắc ra quẻ tốt nhất."
Y không phải loại đầu óc chết như Trương Vô Kỵ hoàn toàn buông tay phó mặc số phận, đã có phương pháp, ngẫu nhiên cũng phải thành tất nhiên.

Một bên khác, Ân Lê Đình một thân một mình hạ sơn.

Kỳ thật mấy ngày qua số lần y xuống núi mua say đã dần dần giảm bớt.

Dù sao cũng là Võ Đang lục hiệp, tuy tính tình có phần cảm tính, nhưng chung quy sẽ không bởi vì một đòn đả kích cực lớn mà thất hồn lạc phách, tinh thần sa sút sống qua ngày.

Thương tâm ban đầu qua đi, y vẫn sẽ từ từ tỉnh lại.

Nếu vẫn một mực người không ra người quỷ không ra quỷ như thế, Ân Lê Đình cảm thấy đừng nói có lỗi với mình, cũng quá làm cho sư phụ và các sư huynh đệ thất vọng.

Chỉ là hôm nay chứng kiến Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư ăn ý cùng quyết tâm đến mức không ai có thể xen vào, ánh mắt tràn đầy tình yêu cùng che chở lúc hai người nhìn nhau, đều khiến Ân Lê Đình nhịn không được nhớ tới mình đã từng.


Ân Lê Đình lần đầu tiên gặp Kỷ Hiểu Phù là trong một lần bái phỏng Nga Mi, trông thấy nàng múa kiếm dưới tàng cây, vừa gặp đã thương.

Sau đó y nhiều phen thăm hỏi, đến cầu phụ thân Kỷ Hiểu Phù đồng ý gả nàng cho y.

Lúc biết được hôn sự đã thành, trong lòng y không biết mừng như điên cỡ nào, từ đó về sau, mỗi lần luyện võ đều sẽ nhớ tới bóng hình giai nhân xinh đẹp, trong lòng ngọt ngào vô hạn.

Khi đó y cũng nghĩ qua, chờ Kỷ Hiểu Phù gả cho mình, y nhất định sẽ dùng hết tất cả để bảo vệ nàng, để nàng sống được khoái hoạt vui sướng, lại sinh một đứa con, cả đời bên nhau.

Chỉ tiếc trong lòng Kỷ Hiểu Phù không có y, lựa chọn người khác.

Kỳ thật ngẫm lại y cũng có sai, là y mong muốn đơn phương, thấy Kỷ Hiểu Phù không ghét mình liền đến cầu phụ thân của nàng, lại quên rằng Kỷ Hiểu Phù không ghét y, cũng không đồng nghĩa với thích y, sẵn lòng gả cho y.

Chỉ là khi đó y cảm thấy đã có lời của phụ mẫu, Kỷ lão anh hùng đồng ý, chờ Kỷ Hiểu Phù gả cho y, y cũng có đầy đủ thời gian để nàng yêu mình.

Ân Lê Đình càng nghĩ càng khổ sở, nhưng cũng không muốn uống rượu nữa, lang thang không có mục tiêu vài vòng quanh phố chợ, cuối cùng quyết định về núi.

"Đại hiệp dừng bước! Xin hỏi Tống thiếu hiệp và Trương thiếu hiệp có đang ở Võ Đang không?" Một giọng thiếu nữ thanh thúy bỗng nhiên vang lên gọi y lại: "Tôi muốn đi bái phỏng bọn họ, có thể dẫn tôi đến gặp một chút không?"
Ân Lê Đình dừng bước lại, quay đầu nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, buột miệng thốt ra: "Phù muội?!"
Dương Bất Hối khó hiểu nhìn y: "Cái gì?"
Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, Ân Lê Đình lấy lại tinh thần.

Kỷ Hiểu Phù đã chết rồi, thiếu nữ này mặc dù giống nàng, nhưng không thể là nàng.


"Cô nương trông rất giống một vị cố nhân của ta, ta nhất thời thất thần, nhận nhầm người.

Cô đến Võ Đang là muốn tìm ai?"
"Tôi đến tìm Tống Thanh Thư Tống thiếu hiệp cùng Trương Vô Kỵ Trương thiếu hiệp, bọn họ có đại ân với tôi.

Lúc trước họ đến Quang Minh Đỉnh, bây giờ chắc là đã về rồi phải không?" Dương Bất Hối nói.

Tạ Tốn cùng mẹ con Đại Ỷ Ti đi Tây Vực xử lý chuyện Minh Giáo Ba Tư, Dương Bất Hối bỗng nhiên không có Tiểu Chiêu bên người, có chút nhàm chán, dứt khoát phoảng đoán thời gian xuống núi tìm Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ.

Dương Tiêu nghĩ nếu đã lập quân tử chi ước, lại thêm Dương Bất Hối chỉ là một tiểu cô nương, những người đó cũng sẽ không mất mặt mà đi đối phó nàng, liền không ngăn cản.

"Phải, bọn họ đã trở về." Ân Lê Đình gật đầu nói, nhìn thiếu nữ này, bỗng nhiên có một phỏng đoán: "Xin hỏi cô là..."
Liên hệ thân phận xong, hai người lâm vào trầm mặc lúng túng.

Dương Bất Hối không ngờ mình tùy tiện tìm một người mặc đạo bào hỏi thăm, liền hỏi ngay một đại nhân vật như thế.

Nàng bây giờ đã 19 tuổi, cái gì cũng hiểu, biết cha mẹ của mình quả thực thua thiệt nam nhân trước mắt này rất nhiều.

Con không nói cha sai, nàng không thể chỉ trích gì, nhưng đối mặt với Ân Lê Đình vẫn có chút hụt hơi.

Ân Lê Đình cũng không ngờ con gái của Dương Tiêu sẽ táo bạo chạy đến địa giới Võ Đang như vậy.

Lý ra, sự tồn tại của Dương Bất Hối chính là lời trào phúng cùng vũ nhục trần trụi với y, y không nên cho nàng sắc mặt tốt gì.


Nhưng nhìn vẻ mặt Dương Bất Hối cẩn thận từng li từng tí, lại giống hệt Kỷ Hiểu Phù trong trí nhớ, vẫn không nhịn được mềm lòng.

"...!Cô sao lại đến đây?" Ân Lê Đình thở dài.

"Lúc trước sau khi mẹ tôi chết, là Thanh Thư ca ca và Vô Kỵ ca ca đưa tôi đến Côn Luân tìm cha, từ đó về sau tôi chưa từng gặp lại họ, cha sợ tôi đến Trung Nguyên sẽ gặp nguy hiểm nên không cho tôi đi ra ngoài." Dương Bất Hối nói cẩn thận từng chút một, chỉ sợ lỡ lời kích động đến đối phương, nhưng mở miệng liền phát hiện lời mình nói toàn là vấn đề, khóc không ra nước mắt: "Tóm lại là...!Tôi vô cùng nhớ bọn họ, cho nên đến thăm họ."
Nàng thật sự không định lên núi! Nàng chỉ muốn gọi Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư xuống gặp nhau thôi, ai biết gặp phải Ân Lê Đình ở đây!
Ân Lê Đình nhìn nàng, biết nàng khó xử, lắc đầu nói: "Cô không cần...!câu nệ như thế, ta còn chưa đến mức làm khó một tiểu cô nương, cứ yên tâm đi."
"Tôi không phải, tôi chỉ là..." Cảm thấy cha mẹ tôi có lỗi với ông.

Dương Bất Hối muốn nói, lại cảm thấy lời này không thích hợp để mình nói ra, đành nuốt vào bụng, khổ một gương mặt gật đầu.

Cô ấy lớn lên rất giống Kỷ Hiểu Phù, tính cách lại không giống lắm.

Ân Lê Đình trong lòng nhàn nhạt xẹt qua ý nghĩ này, nói: "Nếu cô muốn gặp, vậy theo ta lên núi đi."
Dương Bất Hối mắt sáng lên, liên tục gật đầu.

Từ trấn nhỏ dưới núi đi đến trên núi khoảng cách không nhỏ, hai người một trước một sau đi, đều trầm mặc không nói lời nào, áp lực vô hình cường đại.

Ân Lê Đình khó được có chút phập phồng không yên, động tác dưới chân không khỏi nhanh thêm mấy phần, võ công cùng bước chân của Dương Bất Hối đều kém y rất rất xa, cố hết sức, cuối cùng thậm chí buộc phải dùng vài phần khinh công đuổi theo.

May mắn Ân Lê Đình phát hiện sớm, điều chỉnh lại, thấy Dương Bất Hối đã đuổi kịp, nghĩ nên tìm đề tài nào đó hóa giải không khí xấu hổ vi diệu này một chút: "Lúc cô ở chung với Thanh Thư và Vô Kỵ, có biết chuyện của chúng nó không?"
"Cái gì?" Dương Bất Hối sửng sốt, nhưng rất nhanh nhớ ra Tống Thanh Thư từng đề cập với nàng lần này về Võ Đang có chuyện lớn phải làm, gật đầu nói: "Biết! Thanh Thư ca ca có nói với tôi rồi! Tình cảm của huynh ấy và Vô Kỵ ca ca luôn rất tốt!"
"Ồ." Ân Lê Đình lại không biết nên nói cái gì.

Dương Bất Hối cũng không muốn trở lại trầm mặc vừa rồi, nói tiếp: "Thanh Thư ca ca đã nói rồi sao? Trương chân nhân có đồng ý không?"
"Sư phụ vẫn chưa đồng ý, ngày mai Vô Kỵ và Thanh Thư sẽ đi cầu quẻ nhân duyên, nếu là thượng thượng thiêm sư phụ mới chấp nhận."
"A! Vậy tôi đến đúng lúc rồi!" Dương Bất Hối vô cùng tin tưởng,: "Nhất định sẽ là thượng thượng thiêm!"

Ân Lê Đình cũng nói không rõ mình rốt cuộc chờ mong hay không chờ mong việc này thuận lợi, chỉ có thể hỏi: "Cô rất mong chờ sao? Cô cảm thấy..."
"Tôi cảm thấy Thanh Thư ca ca và Vô Kỵ Ca Ca rất xứng đôi! Bọn họ đều thích đối phương, đương nhiên nên đến với nhau, nếu chỉ vì người khác có khả năng phản đối mà từ bỏ người mình thương, vậy quá không đáng.

Dù sao có thể được đến ta yêu người, người cũng yêu ta là chuyện rất không dễ dàng, trên đời này, người như vậy nói cho cùng sẽ chỉ có một, bỏ lỡ sẽ không tìm lại được nữa!" Dương Bất Hối trong mắt lóe sáng, nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại, chuyện cũ của vị bên cạnh đây hình như không được tốt đẹp gì, ngậm miệng lại không nói thêm nữa.

Ân Lê Đình cũng không nói gì, nhưng cũng không biết bị lời của nàng kéo suy nghĩ đến phương nào rồi.

Không khí bây giờ dường như có khác với cứng đờ ban nãy, động giữa hai người nhẹ nhàng hơn không ít, trở nên ôn hòa.

Dương Bất Hối thấy Ân Lê Đình thất thần, cũng không lên tiếng, len lén đánh giá y, suy nghĩ dần dần cũng bay xa.

Hai người đang đi, bị Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kỵ cũng mới từ trên trấn về bắt gặp, sắc mặt cả hai đều biến đổi, Tống Thanh Thư kinh ngạc: " Bất Hối? Muội ấy sao lại đi cùng với Ân lục thúc?"
Trương Vô Kỵ thần sắc có chút cổ quái giữ chặt y, tránh sang đường khác.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
(*)Phong tiêu tiêu hề Dịch thuỷ hàn:
Nguyên văn là:
"Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn."
Dịch nghĩa:
"Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,
Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa."
Chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.

Kinh Kha khi lên đường ám sát Tần Thuỷ Hoàng được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch.

Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui