Tống Thanh Thư xa xa trông thấy sơn môn Võ Đang, mỉm cười.
Rời đi lâu như vậy, y vô cùng nhớ nhung các sư huynh đệ cùng thân nhân của mình ở Võ Đang, nhịn không được bước nhanh hơn, chạy lên núi.
Tống Viễn Kiều thấy ái tử trở về, cũng vô cùng hưng phấn, chạy tới giữ chặt y cẩn thận đánh giá một phen, mới nói: "Xem ra thương thế của con đã không còn đáng ngại, về rồi thì mau đi thăm hỏi thái sư phụ và các sư thúc đi, bọn họ vẫn luôn rất lo lắng cho con.
Tống Thanh Thư đương nhiên sẽ không không đồng ý, cùng Tống Viễn Kiều ra sau núi tìm Trương Tam Phong, nhịn không được hỏi: "Cha, Vô Kỵ có gửi thư từ gì nói hắn lúc nào trở về không?"
"Không có.
Thằng bé kia báo tin nhắc nhở chúng ta tránh đi triều đình ám toán xong liền không có tin tức." Tống Viễn Kiều lắc đầu, vô cùng lo lắng việc Trương Vô Kỵ bặt vô âm tín, chỉ sợ hắn bị triều đình ghi hận truy sát mới không có cách nào liên lạc với họ, may mà Thiên Ưng Giáo lại phái người đến thề son sắt cam đoan Trương Vô Kỵ lúc này hết sức an toàn, bọn họ mới yên tâm.
"Cũng không biết nó lúc nào thì về, đứa nhỏ này cũng quá tự chủ trương."
Tống Viễn Kiều miệng thì trách cứ Trương Vô Kỵ, nhưng trên mặt cũng không có vẻ gì giận dữ, ngược lại còn có chút vui mừng.
Tống Thanh Thư vừa nhìn liền biết đây là bởi vì Trương Vô Kỵ lần này lập đại công, dương danh thiên hạ, Tống Viễn Kiều cũng mừng thay cho hắn: "Lần này thật sự là nhờ có Vô Kỵ, bởi vì nó báo tin, Thiếu Lâm lúc trở về gặp phải một đám Phiên Tăng, là phản đồ của Thiếu Lâm Tây Vực lúc trước bỏ chạy, hiện đang làm việc cho triều đình.
Tứ đệ biết được đi lấy chân dung tới, quả nhiên bọn chúng chính là hung thủ hại Tam sư thúc của con!"
Tống Thanh Thư vội vàng hỏi: "Người đó bị bắt chưa?"
"Bọn chúng võ công cao cường, không thể bắt được." Tống Viễn Kiều thở dài, "Chẳng qua vậy cũng tốt, thù tam đệ vẫn nên để chúng ta tự tay báo mới được.
Bây giờ hung thủ là ai đã biết, không cần giống như trước đây, rút kiếm tứ phương, lại không biết muốn tìm ai!"
"Ừm, đây đích xác là một chuyện rất tốt! Một ngày nào đó chúng ta có thể giúp Tam sư thúc báo thù rửa hận!" Tống Thanh Thư cười nói, " Con nghe Vô Kỵ nói hắn đang nghiên cứu thuốc cao nối xương gãy cho Tam sư thúc, nếu có thể thành công, chúng ta còn có thể để Tam sư thúc chính tay đâm kẻ thù!"
Tống Viễn Kiều cũng nghe Trương Vô Kỵ nhắc qua việc này, nhưng ông vẫn chưa tin là thật, nghe Tống Thanh Thư nói cũng chỉ bảo: "Vô Kỵ là đứa trẻ tốt có tâm."
Nếu cứ thái độ như vậy, có lẽ ngày sau chuyện của mình và Trương Vô Kỵ sẽ thông thuận hơn một chút.
Tống Thanh Thư mừng thầm trong lòng.
"Đúng rồi, con bảo lần này sẽ dẫn theo người trong lòng của con về, người đâu?" Tống Viễn Kiều cực ky quan tâm chung thân đại sự của con trai mình, đã chuẩn bị mấy phần lễ gặp mặt cho con dâu: "Cha cho người mua ít lễ gặp mặt, chỉ là không biết người ta thích gì, lát nữa con sang giúp cha chọn xem."
"Người đó còn bận chút việc, qua một thời gian nữa mới tới." Tống Thanh Thư nói, "Về phần lễ gặp mặt, người ta không cần."
Thật đúng là một cô nương tốt.
Tống Viễn Kiều nghe vậy càng thêm hài lòng với ánh mắt của Tống Thanh Thư, vẫn nói: "Cũng là một phen tâm ý của vi phụ."
Cái gì mà tâm ý với không tâm ý! Đến lúc đó cha đừng đánh chết người ta đã là tâm ý lớn nhất rồi! Tống Thanh Thư oán thầm, không đành lòng làm mất hào hứng của Tống Viễn Kiều, nhẹ gật gật đầu.
Gặp Trương Tam Phong xong, Tống Viễn Kiều dẫn Tống Thanh Thư vào trong viện, mở mấy cái hộp ra cho y xem: "Con cảm thấy người ta sẽ thích gì?"
Trong hộp lần lượt là một đôi vòng tay phỉ thúy cẩn nhánh sen, một thanh nhuyễn kiếm tạo hình tú khí, một cây hà thủ ô hình người, một quyển nhạc phổ, hiển nhiên Tống Viễn Kiều tốn một phen tâm tư, các loại người đều chiếu cố đến.
Tống Thanh Thư chần chờ một hồi, chỉ vào cây hà thủ ô.
"Là một nữ tử tinh thông Kỳ Hoàng chi thuật(*) à?" Tống Viễn Kiều cất hộp lại.
"Đại ca, mọi người đang làm gì vậy?" Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, chỉ thấy Trương Tùng Khê đẩy Du Đại Nham vào cửa, phía sau đi theo Du Liên Châu, Ân Lê Đình, Mạc Thanh Cốc, đều đến đông đủ cả.
"Ta không biết người trong lòng của Thanh Thư là cô nương thế nào, không biết lễ gặp mặt nên chuẩn bị cái gì, bảo Thanh Thư đến chọn." Tống Viễn Kiều cười nói, "Định đến bữa tối tới tìm các đệ cùng ăn, không ngờ tin tức của các đệ quá linh thông."
Trương Tùng Khê cười nói: "Thanh Thư hồi lâu không về, chúng ta đều nhớ mong vô cùng.
Vết thương của con thế nào rồi?"
Tống Thanh Thư đáp: "Đã lành hẳn rồi ạ."
Mọi người thấy y khí sắc hồng nhuận tự nhiên, đều yên lòng.
Mạc Thanh Cốc cùng Ân Lê Đình ngập ngừng muốn nói, nhưng nhìn các sư huynh bên cạnh, vẫn là đem lời nuốt vào bụng.
Ân Lê Đình cuối cùng tìm được cơ hội, thấp giọng nói với Tống Thanh Thư: "Thanh Thư, con qua đây, ta có lời muốn hỏi con."
Tống Thanh Thư dù không hiểu, nhưng vẫn đi theo.
Vừa vào cửa đã thấy Mạc Thanh Cốc đang chờ bọn họ, Tống Thanh Thư nhìn hai vị sư thúc thần sắc nghiêm nghị, càng khó hiểu: "Hai vị sư thúc tìm con có chuyện gì? Tại sao phải tránh cha và mọi người?"
"Là chuyện rất quan trọng, việc này trọng đại, nếu không thể có được tin tức chính xác từ con, chúng ta cũng không dám để đại ca biết." Ân Lê Đình nói: "Thanh Thư, con với giáo chủ Minh Giáo Ân Di Ái có quan hệ gì?"
"Quan hệ gì là thế nào? Huynh ấy không phải sư huynh của con sao?" Tống Thanh Thư khẽ nhíu mày, không biết có phải Ân Lê Đình phát hiện cái gì hay không, nhưng hiện tại y chỉ có thể giúp Trương Vô Kỵ giấu giếm đến cùng, "Lục sư thúc, thúc đột nhiên hỏi cái này để làm gì?"
"Có người nói với chúng ta...!con và hắn..." Ân Lê Đình cảm thấy có chút khó mà mở miệng, "Thanh Thư, quan hệ giữa con và hắn thật sự trong sạch phải không?"
"Là ai nói chuyện này với mọi người? Quả thực hoang đường!"
Ân Lê Đình thấy Tống Thanh Thư nói chém đinh chặt sắt, trong lòng vui mưng, thầm nghĩ: "Ta biết Thanh Thư tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, chắc chắn là người ta oan uổng nó.
May mà ta không trực tiếp nói với đại ca, nếu không thật là không cách nào xong việc!"
"Thanh Thư, con đừng tức giận." Ân Lê Đình vội vàng nói, "Trần Hữu Lượng kia nói ra dáng ra hình, chúng ta sợ hắn ở đây không chiếm được kết quả, ra ngoài nói lung tung, mới đến hỏi con.
Bây giờ có thái độ của con, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ không bỏ qua hắn!"
Tống Thanh Thư cũng biết là hành động của mình trên Quang Minh Đỉnh làm hai vị sư thúc sinh lòng nghi ngờ, nhưng y sắp sửa thẳng thắn chuyện với Trương Vô Kỵ, đến lúc đó những hoài nghi này tự nhiên sẽ tự sụp đổ, liền nói: "Quả nhiên là Trần Hữu Lượng âm thầm gây sự! Trên Quang Minh Đỉnh hắn đánh lén con không thành, còn muốn đến Võ Đang bôi nhọ thanh danh của con làm mọi người hiểu lầm con! Thật không biết con có thâm thù đại hận gì với hắn nữa!
"Con nói cái gì?!" Mạc Thanh Cốc vỗ bàn đứng dậy, "Là tên Trần Hữu Lượng kia ám hại con?"
"Không sai!" Tống Thanh Thư nói: "Lúc ấy sau khi lục đại phái rút đi, Cái Bang dẫn theo một đám tiểu môn phái lên núi, cầm đầu chính là Trần Hữu Lượng! Hắn còn có liên hệ với Thành Côn, trừ hắn ra còn ai có thể làm loại chuyện này nữa?"
"Tên gian tặc!" Mạc Thanh Cốc mắng to một tiếng, cầm kiếm phóng xuống núi.
Tống Thanh Thư cùng Ân Lê Đình không ngăn nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lao xuống núi, lục tung hết chợ búa tìm người, nhưng kiểu gì cũng tìm không thấy vết tích của Trần Hữu Lượng.
Mạc Thanh Cốc chạy đầu đầy mồ hôi lại không thu hoạch được gì, càng thêm phẫn nộ, cầm kiếm chửi ầm lên.
"Thất sư thúc! Trần Hữu Lượng mặc dù nói lời gièm pha với mọi người, nhưng hắn cũng nhất định biết những chuyện vớ vẩn này chỉ cần mọi người gặp được con liền vô dụng, sao có thể ở lại đây chờ thúc đến tìm hắn tính sổ?" Tống Thanh Thư khuyên nhủ, "Trần Hữu Lượng là trưởng lão Cái Bang, hòa thượng chạy được miếu đứng yên, đến lúc đó chúng ta cũng có thể tìm được hắn!"
Mạc Thanh Cốc biết Tống Thanh Thư nói có lý, nhưng vẫn vô cùng phẫn nộ: "Đừng để ta lại gặp hắn! Nếu không ta chắc chắn lấy mạng hắn!"
Nhưng họ đều không ngờ, Trần Hữu Lượng bọn họ tìm khắp nơi không thầy đang cải tranh thành một cái lão ăn mày thọt chân, ngồi ngay dưới chân tường cách đó không xa, ánh mắt hung ác nham hiểm, nhưng trong lòng có chút khó hiểu: "Suy đoán của ta hẳn là không sai mới đúng, thế nhưng nhìn dáng vẻ của Mạc Thanh Cốc với Ân Lê Đình, là được Tống Thanh Thư dỗ lại rồi? Thật kỳ quái, y mấy năm nay tiến bộ lớn thế sao?"
Tục ngữ nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Trần Hữu Lượng biết Tống Thanh Thư không phải là loại người khôn ngoan, bởi vậy cực kỳ khó hiểu với một màn trước mắt này.
Nhưng nếu cứ như vậy bỏ qua, Trần Hữu Lượng không cam lòng.
Gã là người thông minh cỡ nào, rất nhanh liền nghĩ được biện pháp, đứng dậy cố ý lộ sơ hở.
Bởi vậy ba người rất nhanh liền phát hiện lão ăn mày cách đó không xa cái mặc dù cố ý đi cà thọt, nhưng bước chân vội vàng, lộ ra chút võ công, Mạc Thanh Cốc tay mắt lanh lẹ phóng đi bắt: "Kẻ nào lén lén lút lút?"
Trần Hữu Lượng thấy Mạc Thanh Cốc mắc câu, vội vàng xoay người ngoặt hướng, lại biến mất giữa chợ.
Lần này nói cái gì Mạc Thanh Cốc cũng không chịu dễ dàng bỏ qua, bất luận Tống Thanh Thư cùng Ân Lê Đình khuyên nhủ thế nào, hắn cũng quyết định: "Tiểu tử này tặc tâm bất tử, không biết hắn đang có ý đồ quỷ quái gì! Ta mấy ngày nữa phải canh chừng hắn, nhất định phải đem bắt được hắn!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...