Nàng đang dùng những việc nhỏ để rèn luyện cho Tố Thiện.
Việc nhỏ dễ thành công, thành công nhiều lần sẽ giúp Tố Thiện tự tin hơn từng bước.
Năm đó, chính cô cũng cùng Tố Thiện từng bước một đi tới như vậy.
Ai ngờ Tố Thiện đỏ mặt, lí nhí nói: "Thiền Nguyệt thực sự thông minh, nô tỳ chỉ nhắc lại vài lần, nàng ấy đã hiểu nô tỳ muốn làm gì.
Nàng ấy liền chạy đi phòng bếp lấy một đĩa trái cây, gọi mấy nha hoàn cùng nô tỳ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện của mình, các nha hoàn khác cũng chen vào nói, vì thế ta chẳng làm gì mà đã biết tất cả."
Chiết Oản tưởng tượng ra đôi tai của Tố Thiện dựng đứng lên cao cố gắng nghe! Nàng cười rộ lên, "Vậy tình hình của họ đại khái như thế nào?"
Tố Thiện nghiêm túc nói: "Họ không phải người hầu, nhưng đều được mua vào từ nhỏ, cơ bản không có thân thích.
Giống như Thiền Nguyệt, không cha không mẹ, từ nhỏ sống với chú bác, sau gặp tai nạn, chú bác liền bán nàng.
Nàng ấy là người Giang Nam, cụ thể nơi nào nàng ấy cũng không nhớ rõ, nhưng không có tình cảm với chú bác, nhắc đến còn rất căm giận."
"Cũng có người nhớ rõ quê quán, nhớ rõ tên cha mẹ, dung mạo…… Nàng ấy nói, cha mẹ nàng bán nàng lúc đó nói sẽ quay lại chuộc nàng khi có tiền."
Nhưng mọi người đều biết, nhiều năm như vậy không quay lại, thì sẽ không bao giờ quay lại.
Có thể bán con gái làm nha hoàn, hoặc là vì một đấu gạo, hoặc là vì một lượng bạc.
Đều là những gia đình nghèo khổ, lấy đâu ra tiền chuộc người, chỉ là sự ảo tưởng.
Tố Thiện thở dài nói: "Cô nương, sau khi mua về, họ bị quốc công phu nhân phân đến viện của đại thiếu gia để làm việc vặt.
Lúc trước thiếu phu nhân chưa gả về, họ còn nhỏ nên không cần đến họ.
Sau khi thiếu phu nhân qua đời, họ cũng không có việc làm, cho đến khi cô nương đến, đại thiếu gia liền nói không cần phân người đến nữa, bảo họ đến hầu hạ là tốt rồi."
Chiết Oản nghe xong suy tư: "Vậy Thiền Nguyệt và trưởng tỷ có chuyện gì không?"
Tố Thiện: "Không nghe họ nói, cũng không nghe người khác nói."
Tố Thiện ngượng ngùng nói: "Cô nương, nô tỳ sẽ nghĩ cách đi hỏi thăm thêm."
Chiết Oản gật đầu: "Ngươi cứ từ từ hỏi thăm, việc này cũng không vội.
Có lẽ nguyên nhân trong đó không phức tạp như ta tưởng.
Thiền Nguyệt không phải bị trưởng tỷ bỏ, mà là từ nhỏ không được ai cần đến, trưởng thành cũng không ai cần.
Vất vả lắm được Ly Hạc Xuân phân đến hầu hạ ta, nên nàng mới đánh bạo nguyện ý giúp ta đối phó với Đường ma ma."
Nàng không giấu được vẻ vui mừng: "Chỉ là có người lần đầu tiên chủ động, thật sự có chút không dám tin tưởng, ngay từ đầu ta đã nghĩ rằng là bị ép buộc."
Tố Thiện chợt nhớ ra một câu, liền nói: "Ngày đó ăn trái cây, Thiền Nguyệt có cảm khái một câu, nói rằng nhìn cô nương tuy ôn hòa, nhưng chưa từng chịu qua mệt mỏi của Đường mụ mụ, vừa thấy cô nương đã biết là người tài trí.
Đường ma ma là cái gì chứ?
"Thiền Nguyệt còn nói, nô tài đều là hoa cỏ trong tay chủ tử, dù xuất thân tốt có tiếng tăm, nhưng dù là mẫu đơn hay hoa lan, nói đến cùng vẫn là hoa cỏ, một véo liền rớt."
Chiết Oản kinh ngạc: "Nàng thật sự nói trắng ra như vậy với ngươi à?"
Tố Thiện: "Đúng vậy, mấy nha hoàn kia đều ở đó, các nàng đều mắng Đường ma ma, còn nói Đường ma ma là đồ ngu ngốc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...