Lý di nương cho rằng nàng muốn đi tìm Ly Hạc Xuân, liền vội vã nói: "Con mau đi đi, mới vừa thành hôn, cần phải lấy lòng cô gia."
Lý di nương lại nhỏ giọng truyền thụ kinh nghiệm: "Tuy rằng dung mạo của đại tỷ tỷ con tốt, nhưng cũng không thể sánh bằng con.
Nam nhân thích nhất là sự mới mẻ, con hiện tại đang như một đóa hoa...!Con phải phải nhanh chóng mang thai, nếu không thể mang thai, nếu không thể, hãy nạp Tố Thiện làm di nương, nàng ta đối tốt với con, sẽ không phản bội con..."
Chiết Oản buồn nôn muốn ói, lớn tiếng quát lên: "Di nương!"
Lý di nương hồn nhiên không biết gì, còn nói: "Con thẹn thùng cái gì à."
Thật là ông nói gà bà nói vịt.
Chiết Oản không còn kiên nhẫn, bực mình quay đầu bỏ đi.
Lý di nương cũng không đuổi theo, chỉ đứng dựa vào khung cửa, nước mắt chảy dài, "Con bé vô ơn này, thật là một chút cũng không nghĩ đến ta."
Lại cảm thấy cao hứng, bà ta liền nói với nha hoàn: "Ngươi nhìn Chiết Oản mới vừa gả qua đi liền có khí thế như vậy, điểm này giống ta."
Bà ta lẩm nhẩm lầm nhầm, không ngừng than vãn "Về sau sợ là khó gặp mặt ai, ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Chiết Oản.
Ví dụ như không thể ăn củ cải.
Lúc ấy thầy bói nói con bé là con trai, kết quả là ăn củ cải, cho nên vừa sinh ra đã biến thành con gái..."
Nha hoàn hầu hạ bà ta không thể chịu đựng được nữa nên trợn trắng mắt.
Đều là người trong nhà, cơm trưa liền ở một cái bàn tiệc thượng ăn.
Chiết Oản trước sau an tĩnh, Chiết phu nhân ôm Xuyên ca nhi bón cơm, Xuyên ca nhi nhìn phụ thân liếc mắt một cái, kiên trì muốn tự mình ăn.
Chiết phu nhân cười nở hoa, một câu lại một câu chúng ta Xuyên ca nhi thật lợi hại, nghe được Chiết đại nhân đều nhịn không được cười nói: "Nàng đừng quá nuông chiều hắn."
Chiết phu nhân: "Xuyên ca nhi thật vất vả trở về một chuyến, ta khen khen cũng không được sao?"
Ly Hạc Xuân: "Nhạc mẫu nói đúng."
Lão nhân gia sủng ái cháu ngoại, hắn đương nhiên nói trái ý.
Còn phải thuận theo nhạc mẫu, gắp một xương sườn cho Xuyên ca nhi, xem như phần thưởng Xuyên ca nhi đã chủ động ăn cơm.
Vừa định gắp một miếng cho mình, Ly Hạc Xuân liếc nhìn Chiết Oản đang lặng lẽ ăn cơm.
Hắn vừa nhìn thấy, nhạc phụ còn nói vài câu với nàng, nhạc mẫu dường như đang giận nàng, ánh mắt không hề liếc nhìn qua.
Hắn cũng không ngại ngùng nói chuyện với nàng, vì vậy nàng chỉ ngồi một mình trên ghế ăn cơm.
Yên lặng, nhàn nhạt, không hề muốn chen vào nói chuyện.
Thoạt nhìn có chút đáng thương, nhưng cũng có chút bướng bỉnh - chính là lấy lòng nói vài câu thì sao? Chẳng lẽ mình sẽ không cho nàng chút thể diện nào?
Ly Hạc Xuân dời mắt đi, vẫn không quan tâm đến nàng, tiếp tục ăn sườn trong chén.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ không nói chuyện, ai ngờ nàng bình tĩnh lên tiếng, chỉ nhìn nhạc mẫu: "Mẹ, khế bán mình của Tố Thiện mẹ vẫn chưa đưa cho con."
Ly Hạc Xuân nhướng mày nhìn nàng - Hắn không ngờ rằng nàng lại có thể trực tiếp nói ra lời như vậy.
Hành động của nàng thực sự là một cách tùy tiện, không suy nghĩ đến hậu quả.
Chiết phu nhân không ngờ rằng nàng lại nói thẳng ra như vậy! Chẳng biết giữ ý tứ gì cả? Con rể còn ở đây! Muốn giữ thể diện không?
Da mặt nàng không phải rất mỏng sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...