Vợ Kế


Chiết Oản mang theo chút tự giễu nói: "Khinh thường cái gì? Ta sắp chết rồi, muốn hắn chút tiền có gì mà khinh thường? Vợ chồng một thể, ta thay hắn lo liệu gia sự, nuôi dưỡng Xuyên ca nhi, chưa từng hai lòng, sao còn phải keo kiệt bủn xỉn sống? Hắn nên cho ta tiền, ta cũng có lý do để dùng tiền của hắn."

Nàng chính là quá ngốc, năm đó mới có thể cùng Tố Thiện giống nhau, cảm thấy mình xuất thân không tốt, hắn lại vẻ mặt khinh thường nàng, lời nói lạnh nhạt, cho nên liều mạng muốn tô vẽ thêm chút thể diện, hy vọng hắn để mắt đến mình.

Tân hôn nữ nhi gia, luôn là nghĩ nhiều, luôn là muốn nhiều một ít thể diện.

Nhưng hiện tại nghĩ đến, gả đều gả cho, khổ đều khổ, dựa vào cái gì không cần hắn tiền đâu?

Nàng nói: "Tố Thiện, ngươi nói đúng, ta tự nhiên nên ăn chút thuốc bổ.

Không chỉ ta ăn, ngươi cũng ăn, chúng ta cùng nhau sống lâu trăm tuổi."

Ly Hạc Xuân trở lại thư phòng, liền gọi Tùng Đình, gã sai vặt tâm phúc, đến hỏi chuyện trong phủ xảy ra sau khi hắn tiến cung tối qua.

Tùng Đình cung kính đáp: "Sau khi ngài đi, các vị khách nhân đều rất hoang mang, lo sợ trong cung xảy ra chuyện lớn, nên đứng ngồi không yên, bàn tán xôn xao.

Những người lớn tuổi hơn có vẻ đoán được gì đó, cùng quốc công gia và một số thiếu gia khác uống rượu liên tục, cũng không tỏ ra kinh ngạc."

Ly Hạc Xuân: "Có ai bình tĩnh trong số những khách nâhn trẻ tuổi không?"


Tùng Đình suy nghĩ một lát: "Có.

Mạc gia thất thiếu gia từ Vân Châu đến tuy còn trẻ nhưng rất nhưng rất trầm ổn, vẫn an tĩnh dùng bữa, mới mười lăm tuổi."

Lần này thành hôn, Ly Hạc Xuân cũng rất chú trọng việc mời khách, trong số những người trẻ tuổi, ngoài những vị khách thường xuyên đến, hắn còn mời một số võ tướng trẻ tuổi mà hắn muốn kết giao.

Nghe vậy, hắn gật đầu:"Ta biết rồi."

Tùng Đình vừa định đi, Ly Hạc Xuân lại đột nhiên nhớ đến Chiết Oản.

Hắn hỏi: "Thiếu phu nhân bên kia thế nào? Có hoảng sợ không?"

Sắc mặt Tùng Đình liền trở nên kỳ lạ: "Không biết.

Nhưng...!tối qua thiếu phu nhân đã gọi người đến phòng bếp dọn ba bốn món ăn.

Ăn xong liền rửa mặt ngủ."

Ly Hạc Xuân không biết làm thế nào để dỗ dành nàng.


Nhưng nhìn qua thì đây nàng là người tự an ủi bản thân mình.

Hắn vẫy tay: "Ta biết rồi."

Ngay khi hắn nói dứt lời, Tùng Đình, người muốn giữ im lặng ý tứ của mình, xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi sân thư phòng vài bước, hắn đã thấy thiếu phu nhân đi về phía phòng bếp cùng Tố Thiện, sau đó bị Đường ma ma gọi lại.

Đường ma ma với sắc mặt không tốt răn dạy Chiết Oản vài câu.

Tùng Đình đứng cách khá xa nên không nghe rõ họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Chiết Oản thì không phải lời hay ý đẹp.

Lớp lệ mỏng lấp lánh trên đôi mắt, như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Khi Tố Thiện ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe.

Tùng Đình không tự chủ nhíu mày.

Hắn là người từ nhỏ đi theo Ly Hạc Xuân, hiện giờ cũng 25 tuổi, tính tình ổn hoà và cũng rất tinh tế.

Hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra Tố Thiện tính tình yếu đuối, dễ bị bắt nạt, không khác gì thiếu phu nhân.

Chiết gia phái một ma ma lợi hại như vậy đến, e là muốn gây khó dễ cho thiếu phu nhân.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không liên quan đến hắn, nên hắn cũng không nhúng tay, tự đi bận việc của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận