“Haha, tiểu Lương tổng, rồng đến nhà tôm, lần đầu tiên cậu quay về là tham dự tiệc rượu của tôi, quả thật là hãnh diện không biết để đâu cho hết.” Trước mặt là một người đàn ông đang tuổi trung niên, Lâm Vị cũng nhận ra, là nhạc sĩ Ngũ, nhạc sĩ cũng như người hòa âm phối khí số một Hồng Kông, mà không, thậm chí là số một cả nước, một bài hát bình thường qua tay anh ta cũng có thể biến thành một nhạc phẩm để đời.
Lương Cảnh Thâm nồng nhiệt cười đáp trả: “Trùng hợp lúc rảnh rỗi thôi mà.”
Lâm Vị mới vừa cảm thấy may mắn đêm nay có thể về sớm một chút, lại nghe được đại nhạc sĩ kia nói: “Đây là Lâm Vị phải không? Khó mà có cơ hội được thấy cậu nha. Thế nào, Thịnh Thế chuẩn bị dồn sức lăng xê sao? Sao giám đốc Lương lại mang kè kè bên người không buông vậy?”
Lương Cảnh Thâm cũng không phủ nhận: “Vậy nên sau này có bài nào hay cậu cứ đem cho Tiểu Vị hết đi.”
“Đi chết đi, chưa gì lại gặp quỷ hút máu nhà cậu.” Vị đại danh tác nâng cao ly rượu cụng vào ly của Lương Cảnh Thâm thị uy, phát ra một tiếng giòn tan.
Bất quá hình như cũng không có gì uy hiếp, Lương Cảnh Thâm vẫn cúi đầu cười cười, anh ta ngược lại quay qua Lâm Vị gục gặt đầu: “Giọng cậu khá tốt, tôi đã nghe “Phương đắc phương thất” rồi, chỉ có điều hơi thiếu truyền cảm. Lần này Tiêu Dao Du 2 có đưa qua mấy bài để tôi làm nhạc phim, khá hay, hôm nào cậu ghé qua chỗ tôi nghe thử.”
Lâm Vị vội vàng gật đầu cảm ơn, Tiêu Dao Du 1 thành công bởi đề tài độc đáo mới lạ của nó, thành công ở khắp các rạp chiếu phim trải dài khắp đồng bằng Trường Giang, khi đó vì không ngờ tới, nên một nhân vật mới không chút tiếng tăm gì như Lâm Vị mới có cơ hội được hát một bài nhạc phim, sau đó, khi Tiêu Dao Du đóng máy, Lâm Vị lại an phận hoàn thành công việc diễn viên truyền hình và điện ảnh của mình, ở mảng âm nhạc cũng không có cơ hội gì mấy.
Lần này Tiêu Dao Du 2 được gia tăng kinh phí, sản phẩm làm ra được o bế tới mức hoàn mỹ nhất, chính là với mong muốn tiếp nối thành công rực rỡ của phần 1. Lâm Vị tuy là diễn viên nam chính, dành một bài nhạc phim cũng không thành vấn đề, nhưng mỗi bài đều xuất hiện ở các tập phim, có khi xuất hiện cả hai ba lần, vậy nên rất quan trọng, thường là nhạc sĩ định đoạt người thể hiện nó. Hôm nay được tác gia nổi tiếng mở miệng mời, âu cũng là một thành công lớn của đêm nay.
Sau nhạc sĩ Tại Ngũ nổi tiếng đó, lại đến gặp gỡ các nhà đạo diễn, biên kịch, các ông trùm ngành công nghiệp giải trí, diễn viên nổi tiếng, đa số đều có ảnh hưởng rất lớn đến công việc của hắn.
Lương Cảnh Thâm mang theo Lâm Vị lên sấu khấu, tự mình giới thiệu này kia, thái độ lăng xê của Thịnh Thế với Lâm Vị không nói cũng biết, làm những người cậu vừa gặp qua ai cũng nôn nóng, đều khen ngợi Lâm Vị một phen, bày tỏ ý muốn mau chóng được hợp tác với cậu.
Lâm Vị có quá nhiều thứ bất ngờ, xem hoài không hết, khóe miệng cong lên cũng không có cơ hội hạ xuống, tiệc thân mật xã giao lại vốn không phải sở trường của cậu, giờ mới phát hiện đầu đã có chút choáng váng, mặt mệt mỏi giật giật.
Lương Cảnh Thâm đêm nay đã đạt được mục đích của mình, hơn nữa còn có việc riêng muốn làm, liền dẫn Lâm Vị ra khỏi buổi tiệc, hướng về phía garage ngầm bước đi.
Thấy Lâm Vị vừa uống chút rượu, thỉnh thoảng lại day day hai bên thái dương, biết hắn đã lâng lâng, ôn nhu nói: “Mệt sao? Tôi đưa cậu về.”
Lâm Vị vốn muốn gọi Tiểu Quách đến đón, nghe Lương Cảnh Thâm giọng chắc nịch hoàn toàn không mang ý hỏi, không muốn làm trái ý người ta, liền gật đầu: “Được, vậy phiền phức giám đốc Lương, đêm nay thật cảm ơn anh.”
Lương Cảnh Thâm cười nói: “Lấy gì tạ ơn tôi đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...