“Khụ khụ, bỏ qua mấy đứa ngốc đó qua một bên đi, tiếp theo cậu trai hơi múp míp này là Đình Bảo, là một cường công chiến hồn sư, tuổi 17, mộc hệ võ hồn, năng lực chiến đấu của cậu ta rất mạnh”
Đình Bảo đang ngồi ăn ngơ ngác thì bị nhắc tên, lúc nãy bị Dạ Vũ bỏ rơi anh đã cố gắng vùi đầu vào ăn uống quên nỗi đau ai dè lại bị Dạ Phong ca nhắc ngay sau đó, cố nhai hết miếng thịt vào trong họng, dùng khăn lau bớt mỡ ở khóe miệng đi rồi cười hiền hậu chào hỏi.
“Rất vui được gặp mọi người”
Ở phía bên kia, đặc biệt là Gray đang quan sát Đình Bảo rất kỹ, bởi vì theo lời của Phantom, năng lực của cậu ta là giống của mình nhất, không biết ở trên sàn đấu thì giữa hai người ai mạnh hơn nhỉ?
“Ôi đệch, chói quá, hào quang thiên sứ?”
Đình Bảo vừa nở nụ cười một cái, sự hiền hòa và ấm áp phà hết vào mặt mọi người, đằng sau lưng cậu như có đôi cánh chim màu trắng rực rỡ tỏa sáng, vầng hào quang ngây ngốc của lúc trước được triển khai khiến cho mọi người bị lóe mù mắt cẩu.
“Phụt hahahaha, mấy người các ngươi buồn cười quá!”
Tôn Vũ nhịn không được đang ăn cũng đành bỏ đũa xuống mà ôm bụng, từ nãy đến giờ bọn anh đang ăn uống hết sức thoải mái.
“Để ta tự giới thiệu đi Dạ Phong, ta là Tôn Vũ, mười chín tuổi, cường công chiến hồn sư, long hệ và hỏa hệ võ hồn, còn ở bên cạnh ta là Tiểu Linh, bạn gái của ca đấy, mấy người các người đừng có mà tia không ca một đập đập chết hết giờ, nào nào Tiểu Linh, em tự giới thiệu tiếp đi”
Ăn uống no đủ xong Tôn Vũ trực tiếp nói về bản thân, trông thấy mọi người ngạc nhiên nhìn anh làm Tôn Vũ cảm thấy tự hào ngưỡng cao mặt ưỡn ngực ra, nhưng sau khi thấy tầm nhìn chuyển sang Tiêu Linh thì lại như gà mái bảo vệ con.
Tôn Vũ làm quá lên quay sang một bên ôm ôm Tiểu Linh rồi đề phòng nhìn bên phía mấy con young animals bên phía Phantom, không ai biết liệu sẽ có một con thú đực ngu xuẩn nào dám nhòm ngó tới Tiểu Linh nhà anh, anh thiến hết.
“Không không, không ai quan tâm đến tiểu bạn gái của anh đâu”
“Đúng đấy đồ ngốc, ông nghĩ bọn này là ai hả?”
Mấy người con trai lập tức phủ nhận, một cách thẳng thừng, mọi người lập tức phản ứng thờ ơ sau câu nói của Tôn Vũ, còn cực kỳ phối hợp mà vẫy vẫy ta như xua ruồi.
“Haizzz, đồ ngốc, đừng có làm quá lên thế, coi như có người để ý em thì miễn đây không đồng ý là được chứ sao?”
Tiêu Linh hiếm lắm mới cố gắng tỏ vẻ thục nữ, cô muốn cùng với Dạ Vũ chơi đùa hoặc cùng với Tiểu Na tâm sự, nhưng một đứa thì đang nghiên cứu máy móc hồn đạo gì đấy, một người thì đang cực kỳ nghiêm túc, không khí xung quanh như thể nói: “Có chuyện gì? chị mày đang bận, không có chuyện miễn làm phiền, đây không rảnh rỗi” vậy.
Đành phải yên lặng ngồi yên chờ được chờ đợi, ấy vậy mà tên ngốc này lại cứ sáp sáp lại như keo dính, tuy cô cũng không ghét, nhưng đừng có mà làm vậy trước mặt người ngoài chứ? ghét thật…
“Được rồi, để em tự giới thiệu, em tên là Tiêu Linh, mười bảy tuổi, cường công chiến hồn sư, võ hồn là hỏa hệ khí võ hồn, đây cũng mạnh lắm nha”
Tiêu Linh kiêu ngạo như khổng tước giới thiệu về bản thân, nhưng cô lại không cao ngạo khinh thường người khác, bất cứ ai ở trong đây đều thật sự rất mạnh, chỉ cần nhìn từ khí tức bên ngoài là biết không dễ chơi rồi.
“Hai người thuộc tính hỏa? hơn nữa còn là tình nhân?”
Merry hoàn toàn bất ngờ, hỏa lực của hai người này rất mạnh, là kỵ sĩ của ngọn lửa, cô có thể cảm nhận nhiệt độ bùng cháy của bọn cao đến nhường nào, nếu như để cô chiến đấu một với một với từng người Tôn Vũ thì chắc chắn cô sẽ ở thế thượng phong, dù sao thì kinh nghiệm của cô cũng nhiều hơn.
Nhưng mà có một điều mà Merry chắc chắn rằng, nếu để cô chiến đấu một mình đánh lại với hai người Tôn Vũ và Tiêu Linh thì cô sẽ thua chắc, ngọn lửa của bọn họ tuy khác nhau nhưng lại chan hòa và bổ trợ lẫn nhau, nếu hai người bọn họ kết hợp lại, có khi còn nóng hơn cả ngọn lửa dung nham của cô mất….
“Vu Thiên, hai mười bốn tuổi, mẫn công chiến hồn sư, hầu cận của thiếu gia, giống như kỵ sĩ các người, ta phục vụ cho thiếu gia và tiểu thư nhà họ Dạ”
Vẫn luôn im lặng đứng ở phía sau, tuy được mọi người giới thiệu sơ qua rồi nhưng bây giờ Vu Thiên vẫn nói lại một lần nữa, cô toàn đứng sau và có phần nhún nhường Dạ Phong từ đầu giờ đến cuối giờ, coi như không có mắt cũng phải có tai, chỉ cần không phải là kẻ ngốc cũng biết Vu Thiên là hầu cận hoặc gì đó của Dạ Phong, nhưng mà năng lực của Vu Thiên không vì thế mà yếu hơn người khác đâu.
Ryan có chút thú vị nhìn sang phía Vu Thiên, cô là người có năng lực gần với cậu nhất, tiếc một cái là Vu Thiên tuổi đã sớm qua hai mươi, không thể tham gia trận tỷ thí thanh niên hồn sư ưu tú toàn đại lục được, nếu không thì anh cũng muốn đấu một trận với cô để so xem ai mạnh hơn.
Lúc Vu Thiên bước vào trong hư không, nếu không phải anh tình cờ đang bật hắc ám nhãn lên thì anh cũng không thể nào phát hiện ra cô sớm hơn mọi người được, năng lực dạ hành và ẩn nấp của Vu Thiên cũng thuộc hàng cao thủ chứ không phải là dạng vừa.
“Cuối cùng rồi nhỉ? Ta là Dạ Phong, khống chế hệ hồn sư!”
Ngồi với phong thái rất quý phái và lịch sự, Dạ Phong so với Phantom cứ như là vị hoàng tử cao quý vậy, một người là tươi sáng hoàng kim mỹ lệ nhưng lạnh lùng hoàng tử, một bên lại là thần bí hắc bạch hai mặt quyến rũ cấm dục thiếu gia, khí chất của hai người ngang ngửa và cân bằng với nhau, thật khó để biết ai hơn ai kém.
“Hả? Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi, không phải ông boss nhà cậu cũng chỉ đơn giản vậy mà?”
Dina và Ryan có phần không phục, sao bọn họ thì liệt kê ra thông tin nhiều thế mà Dạ Phong nói có mấy câu là xong?
Maria bật cười, mấy người đồng bạn của cô ngốc thật, cứ như mấy đứa trẻ đang đòi quyền làm chủ đồ chơi vậy, Venus thì vẫn còn quan sát Dạ Vũ với Mặc Lâm nghiên cứu hồn đạo vũ trang.
“Được rồi, bản thân tôi thì không cần nói gì nhiều nhỉ? cái gì cần nói cũng đã nói rồi, vậy thì để tôi giới thiệu hai đứa bé này”
Hình Na từ nãy giờ vẫn ngồi im cuối cùng lên tiếng, giọng nói của cô vừa cất lên đã lập tức gây được sự chú ý của tất cả mọi người, cô như là cây cầu nối kết hợp Tinh Nguyệt Môn và League of Cygnus vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...