Một thị trấn đông người và tấp nập, thời gian mà đám Đình Bảo và Tôn Vũ trôi qua cũng tròn hai tuần, tuy có chênh lệch một chút nhưng hai người còn lại là Vu Thiên và Dạ Phong cũng hoàn thành phần kiểm tra của mình.
Không giống với những đứa trẻ còn lại, Vu Thiên là một người luôn được đào tạo trong hoàn cảnh cực hạn, ngay từ khi còn bé cô đã đối mặt với cánh cửa của tử vong liên tục như cơm bữa, để phục vụ cho gia tộc tốt hơn thì cô cần có một sức mạnh kinh khủng hơn.
Dạ Phong thì lại hơi khác, tuy lúc đầu anh được bảo vệ khá là kỹ càng nhưng vẫn còn có thể biểu lộ ra thiên phú, là người được định ra sẽ dẫn dắt cả gia tộc đi lên, hướng giáo dục của các bậc phụ huynh và tiền bối đặt ra và áp lên người của Dạ Phong là lãnh đạo năng lực và khả năng khống chế bàn cờ.
Khống chế hệ hồn sư, một vị tướng tài ba, mọi thứ thật sự rất khó để trở thành hiện thực nếu như Dạ Phong không trải qua với tử vong và cực hạn, anh đã từng luôn rất kiêu ngạo về thực lực và năng lực của mình, anh coi việc bảo hộ của Vu Thiên như là điều hiển nhiên đối với mình, danh dự của anh là không thể bị sỉ nhục.
Nhưng mà cho đến khi gia nhập Sử Lai Khắc, có rất nhiều người có năng lực vượt trội hơn bản thân về mặt tu vi, anh nhắm mắt cho qua vì dù sao anh là khống chế hệ, chỉ cần năng lực khống chế của anh đủ mạnh thì anh vẫn dư sức để chiến đấu vượt cấp, nhưng một cô bé đã đánh vỡ mọi niềm tự hào vốn có của anh.
Đúng vậy, chính xác là Hình Na, cô gái bé nhỏ với những hồn kỹ khá đơn giản của một mẫn công hệ hồn sư, võ hồn cũng chỉ là một con thú võ hồn nhưng lại có thể đánh ngang hàng với anh kể cả khi con bé nhỏ tuổi hơn mình, thật khó để thừa nhận nhưng từ khi gặp Hình Na, Dạ Phong đã ý thức được rằng lối suy nghĩ của mình quá trẻ con và ngu ngốc, cứ như vậy anh sẽ bị chính đôi tay và cái óc ngu xuẩn của mình nhấn chìm.
Thay đổi nhận thức và cách suy nghĩ, Dạ Phong lại một lần nữa cố gắng tu luyện theo hướng đúng đắn hơn, cố gắng kết bạn với Hình Na như là một cách để kiểm chứng bản thân, rồi sau đó không hiểu bằng cách nào mà bọn họ kết bạn với thêm một vài người, những hồn sư tiềm năng đầy nhiệt huyết.
Bọn họ đã không ngừng chiến đấu với nhau cho đến khi đối mặt với tử vong nguy hiểm cũng không nhờn, nhưng khi tách ra và chắc chắn phải đối mặt với cái chết, một thứ gì đó trong Dạ Phong lại trổi dậy, anh sợ chết, anh thật sự sợ chết nhưng lại không hề do dự khi lựa chọn cái chết để cứu mọi người.
Thật là một lối suy nghĩ kỳ quái và khác người, khó có thể tin rằng một người luôn tự hào về bản thân lại phải rơi nước mắt sợ hãi trước cái chết, đúng vậy a, anh là con người, anh cũng khát vọng sự sống và cảm thấy không cam lòng, làm thế quái nào mà một con người lại có thể bình tĩnh với cái chết của họ mà không hề lo lắng, sống càng già thì càng trân quý sinh mệnh, còn càng trẻ thì lại có càng nhiều điều phải thực hiện, sự sống là một kỳ tích, dù có đau đớn hay mất đi đôi chân hoặc cánh tay, bọn họ vẫn còn sống, kẻ chối bỏ sinh mạng là những kẻ ngu ngốc, kẻ không sợ hãi việc tử vong thì lại càng không có, chỉ là có một thứ gì đó còn quan trọng hơn cả sinh mạng khiến con người lựa chọn cái chết mà thôi.
Nhận ra thiếu sót của bản thân, trong khoảng thời gian mà Hình Na rời đi, không biết bao nhiêu lần mà Dạ Phong tu luyện điên cuồng và đặt mình vào trong những hoàn cảnh khó khăn, sự bảo vệ của Vu Thiên cũng bị anh từ chối, anh muốn trở nên mạnh lên, anh muốn độc lập, vậy thì điều đầu tiên mà anh cần cảm nhận lại là cái chết đến thật gần, đặt con dao sát tới cổ, cứa lên một đường máu, cảm nhận từng giọt máu đỏ đậm chảy ra càng làm cho anh cảm thấy trân quý sinh mệnh.
Không chút do dự mà lựa chọn vào Cực hạn môn của gia tộc, một cánh cửa mà gần năm trăm năm chưa từng có ai thành công vượt qua tất cả mà không bị điều gì ảnh hưởng, nếu như có người còn sống sót thì cũng gặp phải vấn đề về tâm lý và chấn thương, hoặc không là cũng không nhận được bất cứ thu hoạch gì từ Cực hạn môn ngoại trừ sợ hãi và trân trọng mạng sống hơn.
“Xong chưa”
Ngồi đọc một cuốn sách từ tốn, Dạ Phong không hề giống như đang tham gia một cuộc thử thách cực hạn của bản thân mà giống như đang đi dạo, đang đi chơi picnic hoặc thư viện, rất thoải mái và nhàn nhã đọc sách.
Nhưng nếu để ý rõ thì toàn bộ căn phòng nơi mà Dạ Phong đang đứng được phủ lấy một lớp chữ đen rất nhỏ đang lấp kín cả căn phòng, tại một nơi khác khá gần với chỗ của Dạ Phong, Vu Thiên đang kề dao vào cổ của kẻ thù và thì thầm với một giọng nói nhỏ khẽ, đôi mắt vô tình như địa ngục muốn nuốt chửng linh hồn đối phương.
“Cử động, chết”
“Sử dụng hồn lực: chết”
“Quay đầu lại ngươi sẽ chết”
“Im lặng và ngồi đó trả lời cho ta ba câu hỏi, nhịp tim của ngươi ta đang kiểm soát, nói dối dù chỉ là một từ: chết”
Sát khí tỏa ra kinh người, tám vòng hồn hoàn cực kỳ khủng bố, vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đỏ.
Mười vạn năm hồn hoàn, điều kiện cốt yếu của một hồn sư để trở thành một Siêu Cấp Đấu La, hay nói cách khác có một hậu vệ là một người sở hữu tiềm năng chắc chắn sẽ trở thành một Siêu Cấp Đấu La như Vu Thiên, gia tộc nhà họ Dạ đúng là rất đầu tư vào trong người Dạ Phong đấy.
Lạnh lẽo khí tức tỏa ra, người đàn ông mà Vu Thiên đang nhắm tới không hề dám cử động một chút một, phun ra từng lời từng lời một, Cực hạn môn dù là phiên bản mô phỏng nhưng thách thức cũng khá ổn, con người này được tạo ra với đầy đủ cảm xúc chân thật đến chính Vu Thiên còn cảm thấy khó tin.
Lưỡi dao lạnh kề sát cổ, tên hồn sư sau khi nói xong mọi thông tin mà Vu Thiên cần thiết thì “Xoẹt”
Một đường dao lạnh ngắt chém thân thể của tên đàn ông này thành trăm mảnh, không một chút đắn đo hay dừng lại, võ hồn của Vu Thiên, Địa Ngục Dao Găm, một thanh khí võ hồn cực kỳ mạnh dành cho việc ám sát, và cô cũng rất yêu thích nó, đặc biệt là trong các trường hợp giết người số lượng lớn trong một khoảng thời gian ngắn, thật nhanh chóng và mãnh liệt a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...