Những dòng nước đang bị đun sôi vào bốc hơi kể cả khi đang ở sâu trong lãnh địa của nó, một dòng nhiệt cực nóng, cực kỳ bùng cháy đang nổi lên xung quanh mặt nước, bọt khí thổi lên liên tục, một vùng không gian riêng biệt được tạo ra giữa hai con người nhỏ bé với mái tóc đỏ rực, ánh sáng đỏ chói không ngừng tản mát ra
“Để ngọn lửa của anh thổi bùng lên hi vọng trong em”
“Để ngọn lửa của em chiếu sáng cho con đường của anh”
“Chúng ta nguyện cùng nhau trở thành những vì sao sáng nhất trên bầu trời này”
Tôn Vũ ôm chặt lấy Tiêu Linh, cô cũng ôm chặt lấy Tôn Vũ, hai con người riêng biệt, hai cảm xúc khác nhau, nhưng trong những khoảnh khắc nguy hiểm nhất, đau đớn nhất, khổ sở nhất, bọn họ lại giúp đỡ và thấu hiểu nhau, cứ như lúc này hai người hòa lại thành một vậy.
Không một ngôn ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc lúc này của hai người bọn họ, đến cả chính bản thân Tôn Vũ và Tiêu Linh cũng không nhận ra, cho đến khi bọn họ thấu hiểu phần cảm xúc này ắt có lẽ hai người sẽ tiến thêm một bước nữa trong tương lai sau này kể cả về mặt tu vi hoặc là về mặt tình cảm.
Chí ít, bây giờ bọn họ không muốn đối phương phải gặp nguy hiểm.
“Vì anh ta”
“Vì cô ấy”
Hai đôi tay siết chặt lấy nhau hơn, vì sự an toàn của đối phương, hãy để cho toàn bộ hồn lực của ta bùng cháy, thiêu đốt lấy sinh mệnh này mà đổi lấy sự tự do và sức mạnh, thổi bùng lên một thứ năng lượng hoàn toàn khác.
“RỐNG
“GẦM GỪUUU”
Hai tiếng Long ngâm và Lân rống thét lên, dù bị cản trở bởi sức nước cực kỳ mạnh nhưng chúng vẫn phát ra to rõ bình thường, lực chấn áp xen kẻ qua từng lớp nước và sức ép mạnh đến kinh hoàng, hai con vạn năm hồn thú phía trước như nhìn thấy thú thần mà sợ hãi.
Con rồng tượng trưng cho Tôn Vũ của Nhiệt Diễm Hỏa Long, thân thể to lớn kinh khủng, dù chỉ là một hình bóng của võ hồn nhưng nó thậm chí to gần bằng hai con hồn thú vạn năm kia gộp lại, tuy không phải là cứ càng to là càng mạnh, nhưng mà càng to thì sức mạnh sở hữu được có khả năng càng cao hơn, đặc biệt là đối với một võ hồn có hình dạng thần thú hệ rồng như Tôn Vũ
Đôi cánh to dài làm dao động dòng nước, không còn phải lẫn trốn để điều khiển mạch chảy của trận đấu nữa, sau khi dung hợp với Tiêu Linh, võ hồn của Tôn Vũ như trở nên càng ngày càng bá đạo để bảo vệ người con gái của mình, bảo vệ người mà anh yêu.
“Rốnggggg”
“Cọt kẹt”
Cá mập chín vạn năm hồn thú và Cua khổng lồ bảy vạn năm hồn thú, cả hai con vốn dĩ đều là những chúa tể tại nơi này, nhưng sau khi bị giết chết hàng loạt các con con của mình chúng đã trở nên giận dữ, quy luật của Cực hạn môn khởi động, chém giết Tôn Vũ và Tiêu Linh là điều mà hai tên này còn biết đến.
Dù là hai chủng loại khác nhau nhưng khi có cùng một mục tiêu thì cả hai phối hợp rất ăn ý, lúc đầu bọn chúng đã gài cho Tôn Vũ và Tiêu Linh vào bẫy, hai người bọn họ có tính cách nóng nảy, tuy thông minh nhưng cũng không quá khó đoán, tuy là thú nhưng sống bao nhiêu năm trời chẳng lẽ còn không bằng một con người mới sống chưa đầy hai mươi năm? Làm sao mà có vụ đó được.
Điều mà hai con hồn thú khó mà tin là dù đang ở trong những tình trạng khó khăn đến thế nào thì hai con người này vẫn có thể giải quyết, dù có đau đớn nhưng vẫn có thể chém ra những đòn cực mạnh, sự tin tưởng và thấu hiểu, đó là Cực hạn mà hai con người kia đang chứng minh cho Cực hạn môn này thấy.
Bọn họ không phải là dạng vừa! Đúng không? Tình trạng của hai con hồn thú ngày càng khó khăn, những cái bẫy mà bọn chúng đặt ra hầu như đều bị hai tên hồn sư trước mặt phá giải một cách nhanh chóng, tuy có thể gây cho bọn họ những vết thương đau đớn đến sắp chết nhưng lại không thật sự chí mạng, điều này làm cho bọn hồn thú cảm thấy có một điều gì đó không ổn sắp diễn ra.
“Híiiiiiiiiii”
Một con kỳ lân bốc lửa với cái sừng cực lớn trên trán tỏa ra hào quang kinh người, nó đang di chuyển theo dòng chảy của nước với một tốc độ cực nhanh, giống như đang lao trên mặt đất nhưng thực ra nó đang bơi theo chiều nước cuốn của Nhiệt Diễm Hỏa Long tạo thành, bao quanh hai con hồn thú với một tốc độ kinh hoàng như sấm chớp, không kịp phản ứng thì cả hai đã bị vây lại trong một cái lồng bằng lốc xoáy trong chính lãnh địa của mình.
Tôn Vũ và Tiêu Linh đang thở dốc, cả hai cảm thấy rất mệt rồi, để cho môi bọn họ kề sát nhau, sự mềm mại của Tiêu Linh chạm lên phần môi khô khốc của Tôn Vũ, cơ thể họ đang dần dần hiểu rõ về nhau hơn, mệt đến rã rời rồi lại không thể không tiếp tục, hai người một trai một gái đang trao cho nhau một nụ hôn thắm thiết để rồi thắp lên ngọn lửa giữa đáy biển này.
“Sự dung hòa của lửa: Long Lân sánh vai, phiên bản bộc phát”
Đột nhiên mở mắt lên, cặp mắt của hai người nhìn nhau chìm đắm trong mê ly một khắc rồi lại lập tức bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn vào phía hai con hồn thú đang bị vây lại, hai người nắm lấy tay nhau chỉa ra phía trước.
“Ầm, ầm”
Bọn hồn thú cũng cảm nhận nguy hiểm, chúng bất chấp tất cả mà muốn phá ra khỏi cái vòng vây khốn nạn này, cơ thể của bọn chúng không khá khẩm gì hơn là hai người Tôn Vũ, sức mạnh đến từ Hỏa Lân Thương hình bóng Lân thú quá chi là mạnh, con ngựa có sừng này tạo ra một cái lồng không lối thoát nhốt chặt hai con hồn thú vào bên trong.
Ánh sáng chợt lóe ra, một màu đỏ rực cháy đậm màu đang phát sáng bên trong, Nhiệt Diễm Hỏa Long chợt dừng lại hoạt động của mình, hóa thành một nguồn sáng màu đỏ mà lao về phía Lân thú của Tiêu Linh, hai con võ hồn này như có ý thức riêng, chúng hòa quyện vào nhau như chủ nhân của chúng vậy, sự kết hợp của nóng bỏng và bùng cháy
“OÀNH, OÀNH, OÀNH OÀNH OÀNH”
Liên tục gây ra những vụ nổ kinh hoàng, lửa và nước, võ hồn dung hợp kỹ không phải là chỉ có một, chúng tùy theo cách mà người sử dụng phát huy thế nào sẽ gây ra một hiệu quả khác, không còn là một cây thương khổng lồ khi đâm thủng cơ thể con Tử Ma Voi như hồi trước, bây giờ là một sự vây lấy và bọc lại bọn hồn thú, dù sao thì võ hồn dung hợp kỹ của bọn họ lại không cố định, tùy vào mức độ hồn lực cho vào và khả năng khống chế, một lĩnh vực mới không giới hạn do hai con người nhỏ bé này tạo ra đã nuốt chửng hai con hồn thú một cách nhanh chóng.
Sóng xung kích tất nhiên là sẽ được tạo ra, vòng bảo hộ tuyệt đối là một thứ hồn đạo khí mà bất cứ ai trong Tinh Nguyệt Môn đều biết sử dụng, bảo vệ bản thân lại và quan sát tình hình, cho đến khi mà xác của bọn chúng biến mất chỉ còn lại một chút máu kèm theo sự mất đi của dấu hiệu sinh tồn, hai người Tôn Vũ và Tiêu Linh mới thở nhẹ ra.
“Mệt quá, em sắp ngất rồi”
Tiêu Linh dường như không mở nổi mắt ra, cô nắm lấy vai của Tôn Vũ thật chặt, cô cũng biết rằng anh cũng đang phải chịu đựng, cả hai đã trong tình trạng kịch liệt nhất, thậm chí còn thiêu đốt sinh mệnh đến đối kháng dù chỉ là bên trong Cực hạn môn nhưng mà cảm giác này vẫn rất chân thật.
“Ừm, không sao đâu”
Không để cho Tiêu Linh thấy khuôn mặt của mình lúc này, anh ôm chặt cô vào lòng, tại đằng sau lưng của Tiêu Linh, Tôn Vũ nhăn mày khó chịu phun ra một ngụm máu lớn, lần dung hợp kỹ vừa rồi lấy võ hồn của anh làm chủ nên anh là người chịu áp lực nặng nhất, cơ thể bị chấn thương nhưng vẫn cố gắng bảo bọc cho người con gái này, dù bình thường họ có cư xử khó chịu thế nào, nhưng trong hoạn nạn, những con người này lại đáng tin đến vậy, đó là lý do mà bọn cô lại gia nhập Tinh Nguyệt Môn này, thật ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...