“Được rồi, ta vừa đọc xong lá thư mà Hình Na vừa gửi xong, có vẻ như con bé có cùng ý tưởng với chúng ta đấy”
Dạ Phong lập tức dẫn đầu câu chuyện, anh đặt quyển sách của mình sang một bên, ngồi lên ghế gác chân lên đùi, tư thế cao ngạo của một vị thiếu gia hiển lộ.
“Hể? Tiểu Na nói cái gì?”
Tôn Vũ lập tức kiếm cho mình một chỗ ngồi, phòng của Dạ Phong là lớn nhất, căn phòng rộng rãi này có rất nhiều kiến trúc bằng thép, tuy nhiên nhờ vào thảm thực vật tự nhiên được nuôi bằng môi trường trong kính, lượng không khí trong đây khá ôn hòa và dễ thở, không ngột ngạt như ngồi trong đống kim loại bình thường.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, kể cả Vu Thiên cũng rất tò mò xem vị tiểu thư đã khiến cho thiếu gia và tiểu thư gia nhập bang phái của mình mà từ bỏ kế thừa gia tộc là người như thế nào.
Từ hồi mà thiếu gia từ chối mẫu thân của mình tiếp nhận chưởng khống Dạ gia, cô đã rất ngạc nhiên, cô luôn mong muốn được trở thành vũ khí của ngài và tham gia chinh chiến uống máu kẻ thù.
Vậy mà không ngờ rằng thiếu chủ lại gia nhập một bang phái có mấy người, tuy thiên phú có phần cao nhưng như vậy không phải là lý do thích hợp chứ? Có thể hốt hết bọn họ vào Dạ gia cơ mà?
“Vu Thiên, cô có hiểu gia đình là gì không? và theo cô nghĩ, Dạ gia chúng ta như thế nào?”
Chỉ một câu duy nhất khi thiếu gia trả lời mọi câu hỏi của cô, ngay lúc đó, cô đã lập tức trả lời:
“Gia đình là nhà của cậu chủ, là nơi có ba có mẹ, là nơi mà cậu có thể thoải mái trở về nhà mà không cần lo nghĩ,… là…”
Nói đến đây, Vu Thiên chợt dừng lại.
“Nói tiếp đi”
Dạ Phong bình tĩnh nhìn vào hậu cần của mình, anh biết rằng cô được đào tạo rất chuyên nghiệp và ý thức gia tộc của Vu Thiên rất cao, nhưng một nơi như Dạ gia lại không thích hợp cho anh, nếu Dạ Phong anh mà là một con người hiếu chiến sẵn sàng đấu tranh tranh đoạt quyền lợi, vậy thì nơi đó là chiến trường thích hợp nhất
Nhưng anh lại không phải kiểu người như vậy, ở Dạ gia luôn luôn ồn ào, dù ba mẹ có là chỗ dựa vững chắc cho hai anh em nhà họ, nhưng mà trong gia tộc không ít người nhìn chằm chằm vào ngôi vị lãnh đạo của Dạ gia.
Anh không muốn phải lo nghĩ nhiều về vấn đề này đâu, tha cho anh đi.
“D… Dạ gia, là một nơi mà.. thích hợp..”
Vu Thiên không thể nói thành lời, là người phục vụ cho thiếu gia và tiểu thư từ nhỏ, cô biết rằng cả Dạ Phong và Dạ Vũ đều rất tài năng, nhưng không có nghĩa là bọn họ khao khát quyền lực.
Đối với hai người bọn họ, sống tiêu dao và có năng lực tự bảo vệ bản thân, kiếm cho mình một nữa cuộc đời và cứ thế tận hưởng cuộc sống đến ngày bạc đầu là đã mãn nguyện rồi, không một ai trong số họ nguyện ý bỏ cả đời mình chỉ để tranh tranh giành giành mấy thứ ảo mộng đó cả, chết rồi cũng không mang theo được, chi bằng làm những chuyện gì mà mình không hối tiếc.
“Vậy thiếu gia, nếu ngài muốn rời đi thì trước hết phải thông qua Cực hạn môn của Dạ gia chúng ta, nếu ngài không thể thì ngài không được phép đi đâu cả… còn nếu ngài có thể vượt qua thì hãy để ta cũng ngài rời khỏi Dạ gia này”
Vu Thiên quỳ một gối xuống mà trịnh trọng trả lời, so với ý thức về gia tộc, ý thức bảo vệ cho hai đứa trẻ này còn cao hơn tất cả.
So với cha mẹ của Dạ Phong và Dạ Vũ, cô đã luôn sống và làm bạn với hai người bọn họ còn dài hơn cả với cha mẹ của Dạ Phong, vậy nên tình cảm mà cô dành cho bọn họ cũng như tình cảm bọn họ dành cho cô đều vượt qua cái giới hạn được gọi là gia tộc này.
“Ô…. …. ừm”
Bất ngờ trước lời nói của Vu Thiên, anh không ngờ có một ngày hậu cần của mình lại có thể nói ra được những câu như vậy
Xem ra không chỉ anh mà cả cô gái này cũng đã thay đổi rồi nhì? Gật gật đầu Dạ Phong chấp nhận cho lời nói của Vu Thiên.
Quay trở lại với vấn đề chính, lá thư mà Hình Na gửi cho Dạ Phong là một tấm thiệp gia nhập trận đấu tỷ thí học viện hồn sư thanh niên toàn đại lục, cũng đúng là thứ mà Tinh Nguyệt Môn muốn tham gia.
“Quoa, ý tưởng lớn gặp nhau, quả nhiên bang chủ và phó bang chủ có khác, nhìn xa trông rộng quá!”
Tôn Vũ khi nhìn thấy tấm thiệp mời lập tức bật dậy cười to, không ngờ bọn họ lại hiểu nhau đến vậy, nếu như lâu rồi không hợp tác với nhau, cách tốt nhất để trở nên hiểu rõ nhau hơn là?
Chiến! Chiến và chiến.
“Ha ha, Tiểu Na đúng là, vậy thì mọi người sẽ cùng nhau tham gia nhé?”
Dạ Vũ cũng cười theo, cô không phản đối việc này, Đình Bảo ở bên cạnh cũng gật đầu theo.
“Dạ Phong ca, Tiểu Na có nói là khi nào trở về không?”
Tiêu Linh lại quan tâm đến một vấn đề khác, dù sao thì cũng đã rất lâu rồi mọi người không gặp lại nhau, tuy trưởng thành và biết kiềm chế hơn, nhưng ai cũng mong gặp lại hội tụ nhậu nhẹt một bữa chứ?
“Đúng vậy thiếu gia, ta cũng rất muốn biết vị tiểu thư Hình Na này là một người thế nào đấy!”
Vu Thiên cũng rất tò mò, cô cứ tưởng rằng sắp được gặp Hình Na rồi nhưng không ngờ người tiến vào lại là một hồn đạo sư, cô đã khá thất vọng đấy.
“Trong thư có ghi là nếu có thể thì một hoặc hai ngày sau con bé sẽ trở về, còn nếu có việc thì mọi người hãy đến khu vực dự thi ở Nhật Nguyệt đế quốc đi, tất cả sẽ gặp nhau tại đấy”
Dạ Phong gấp lá thư lại, anh chầm chậm đọc lại những gì được ghi trên tờ giấy.
“Mà, chắc là phải gặp nhau ở Nhật Nguyệt đế quốc rồi!”
Dạ Phong thở dài một hơi, anh đứng dậy và quay về sau có vẻ đang lục lọi kiếm một thứ gì đấy.
“Tại sao lại nói là gặp nhau ở Nhật Nguyệt đế quốc, không phải là chỉ khi Hình Na thật sự bận thì mới như vậy sao?”
Mặc Lâm và Vu Thiên là hai người duy nhất không hiểu, không phải lá thứ nói vậy sao? tại sao mà cậu ta/ thiếu chủ lại có thể chắc chắn đến vậy?
“Haha, hai người có vẻ không biết rồi, nếu Tiểu Na đã nói vế sau rồi thì con bé có xác suất rất cao là không thể trở về ngay được, bọn này khá hiểu con bé, nếu có thể thì nhỏ luôn luôn trở về đúng hẹn nhất có thể, còn nếu đã biết vậy thì chắc chắn là nhỏ không về”
Tôn Vũ cười giải thích, con nhóc này luôn thích làm liều mà, thật không còn cách nào khác a.
“Đại ca? anh tìm gì vậy?”
Dạ Vũ nhanh chóng để ý thấy anh trai mình đang lục lọi gì đấy, có vẻ là…
“Cực hạn môn hồn đạo khí mô phỏng phòng … Tiếp theo năm tháng chúng ta cần phải tu luyện trong đây rồi, so với đợt trước thì cơ thể mọi người đã hồi phục lại hết rồi nhỉ?”
Dạ Phong cười lạnh, nụ cười của anh làm mọi người có một cảm giác không tốt lành gì cả, cả đám Tôn Vũ, Tiêu Linh chảy mồ hôi lạnh.
So sánh với tất cả thì Vu Thiên là người hiểu rõ nhất, còn ông già Mặc Lâm thì không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cực hạn môn mô phỏng hồn đạo khí?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...