Hoàn toàn bất ngờ trước lời bái sư của con bé này, ông tự nhận rằng mình không có tài đức gì, nhưng không hiểu sao cả Hình Na, và cả Dạ Vũ, cả hai đều muốn trở thành đệ tử của ông.
Nếu mà ông biết rằng sự thật là bọn chúng không muốn làm tốn thời gian của nhau, mà ông lại là một người cực kỳ “rảnh rỗi” nên mới muốn bái sư, chắc phần cảm động này của ông sẽ tụ lại thành cục máu nôn chết mẹ ông mất.
“Nhưng …”
Đang tính nói điều gì đó, cặp mắt màu tím của Dạ Vũ như viên pha lê quý hiếm óng ánh lên màu sắc cao sang, đứng bên cạnh cô là Đình Bảo cũng gật gật đầu, người có thể chế tạo một loại hồn đạo khí như vậy, kiến thức của ông đã đủ để trở thành sư phụ của Dạ Vũ, chỉ cần như thế là đủ rồi.
“Được rồi, nhưng trước hết cho ta gặp anh của con đã, Dạ Phong đúng không? còn phải đưa cho thằng nhóc tờ giấy mà Hình Na gửi, haizzz thật là, không biết con nhỏ này lại làm gì nữa …”
Mặc Lâm cuối cùng cũng chấp nhận Dạ Vũ làm đệ tử, mặc dù ông không nghĩ rằng mình có đủ năng lực để dạy con bé lắm, chắc là hai bên lại trao đổi ngang hàng với nhau nữa thôi, quả nhiên, bạn của một con quái thai là một đống quái thai khác, đéo có đứa nào là bình thường cả.
Từ việc trao đổi kiến thức với Dạ Vũ hồi ở cửa hàng hồn đạo khí bên ngoài, ông đã nhận ra được kiến thức của con nhỏ về hồn đạo khí rất rộng rãi và vững chắc, hoàn toàn không giống với lần đầu gặp Hình Na, con bé làm ông phải dạy hết từ đầu tới cuối, mặc dù con bé học rất nhanh, lại còn học 1 suy 10 nữa, làm ông chưa dạy được bao lâu con nhỏ đó đã vượt luôn tầm của ông thầy mất rồi.
“Dạ vâng, mời sư phụ vào trong, ngoài bọn con ra còn có thêm một vài người khác nữa đó, Dạ Phong nếu biết có tin nhắn của Hình Na chắc chắn sẽ vui lắm”
Dạ Vũ cười cười dắt Mặc Lâm vào trong, mặc dù nói là bái sư nhưng mà vừa bái xong con bé cư xử với Mặc Lâm không khác gì với bạn bè cả, thật là, nhưng như vậy lại ổn hơn, cư xử quá cứng ráp cũng không tốt cho việc học.
Đình Bảo đưa hai tay ra sau đầu và từ từ bước vào trong Tinh Nguyệt Môn đằng sau hai người, cậu thong thả huýt sáo và nhìn xung quanh, hôm nay là một ngày dễ chịu a….
“Cạch”
Cánh cửa mở ra, bên trong là một cấu trúc khá bình thường, sàn nhà được làm bằng gỗ? Mà,.. chắc vậy đi, đám này không bao giờ xài đồ bình thường trong nhà đâu, nhìn là gỗ thì chắc là loại kim loại hiếm nào đó đấy mà …
“À, có khách sao?”
Một giọng nói vang lên, một vị đại tỷ ước chừng 24 hay 25 tuổi đang đứng ở quầy chế biến, cô thú vị nhìn vào Mặc Lâm vừa mới bước vào, cặp mắt màu đen thuần nhìn vào ông như một con mèo tìm thấy đồ chơi thú vị.
“Thiên tỷ, đừng dọa người mới chứ? Ha ha, sư phụ đại gia gia, vị đại tỷ này là một thành viên của Tinh Nguyệt Môn, phụ trách khu vực hậu cần, Vu Thiên tỷ”
Dạ Vũ lập tức giới thiệu, so với hai năm trước Dạ Vũ trở nên cởi mở hơn nhiều, không còn là cô bé rụt rè nữa.
Người được Dạ Vũ giới thiệu tên là Vu Thiên, một thành viên trong gia tộc dòng họ Dạ, là hậu cần trung thành của hai anh em nhà này, thực lực là bát hoàn hồn đấu la, năng lực là ám sát.
Vì một vài vấn đề mà giờ cô đang trực tiếp phục vụ cho Tinh Nguyệt Môn, được nuôi nấng với Dạ Vũ và Dạ Phong từ nhỏ nên ba người cũng coi như khá thân, từ bé cô đã được đào tạo như một vũ khí chuyên nghiệp, thế mà giờ cô lại mặc một bộ trang phục hầu gái dễ thương đi phục vụ cho quán rượu, thật không biết phải nói sao.
“Ha ha, sư phụ sao? Mặc Lâm sư phụ đến tìm thiếu gia sao? ngài ấy đang nghỉ ngơi trong phòng riêng rồi!”
Vu Thiên cười cười trả lời, cô hơi ngạc nhiên khi tiểu thư lại gọi lão già này làm sư phụ, nhưng tiểu thư nhà cô không phải là một người thiếu suy nghĩ, chắc cô ấy có một quyết định riêng của mình rồi.
“Ồ, vâng, cảm ơn”
Vừa nói vừa quay người lại, cấu trúc bên trong của Tinh Nguyệt Môn cũng làm ông cảm thấy ngạc nhiên hơn nữa, từ bên ngoài nhìn vào thì trong khá hẹp và nhỏ, vậy mà bước vào trong lại cảm giác như rộng lớn hơn vài phần.
“Dimension – thứ nguyên hay là kích thước, một loại lợi dụng không gian quy tắc tái thiết lại nhận thức không gian, hay nói cách khác, bên trong này vốn dĩ rộng lớn như vậy rồi, chỉ là bên ngoài người ta không nhận thức đúng về kích thước của nó thôi”
Dạ Vũ cười cười giải thích, nhìn mặt là biết ông đang tò mò xung quanh và kích cỡ của Tinh Nguyệt Môn rồi, đây là một trong những thứ mà Hình Na và cô từng kể với nhau, lúc đấy Hình Na chưa biết gì về hồn đạo khí cả, nhưng kiến thức cô sở hữu lại là một thế giới khổng lồ cho các hồn đạo sư như Dạ Vũ.
“Ồ, ra là vậy, nó không giống như tinh thần mà lại tác động đến tinh thần ư? Hay là nói nó là giả nhưng người ta không thể gọi nó là giả, trong giả lại có thật? Mấy đứa đầu tư vào việc che dấu thực lực ghê thật!”
Mặc Lâm lập tức quan sát tiếp mọi thứ xung quanh, có thể làm được điều này, các tấm gỗ sàn nhà và thành nhà này là các yếu tố cực kỳ trọng yếu để thiết kế, bọn nhóc này đã tốn bao nhiêu lâu để xây dựng một trụ sở bá đạo thế này.
Thật là, vậy mà khi ông mới nhìn thấy nó lại nghĩ rằng đây là một nơi nhỏ bé, yếu đuối cơ chứ! Quả nhiên là mọi thứ không nên đánh giá bằng mắt thường, kể cả bên ngoài và bên trong, chúng được vũ trang cực kỳ đầy đủ, khoác bên ngoài một bộ da cừu, Tinh Nguyệt Môn như bông hoa ăn thịt đang sẵn sàng rình mồi và đớp trọn đối phương bất cứ lúc nào.
Dẫn Mặc Lâm đi đến cửa sau, một thông đạo khác dẫn ra, rõ ràng là đang đi thẳng mà trên vòng tay của Mặc Lâm lại đang báo hiệu rằng vị trí của ông không thay đổi?
Khoan, độ sâu đang thay đổi? Rốt cuộc thì nơi này được xây bằng cách đéo nào vậy?
Liên tục quan sát xung quanh, cho đến khi đến trước một cánh cửa bằng thép hoặc một loại kim loại hiếm nào đó có màu xanh dương nhạt, đây hẳn là Thiết Thao Bạch Kim đi, tuy không phải là kim loại hiếm có gì nhưng rất thích hợp để phối hợp nhiều loại hồn đạo văn.
“Đại ca, có trong đó không? Bọn em vào nhé?”
Dạ Vũ lập tức ấn vào nút ấn phía trái cánh cửa, cấu tạo khá hiện đại, không khác lắm so với bên Nhật Nguyệt đế quốc, nhưng mà cũng không thể so sánh được, dù sao thì bên ông là cả một học viện to khủng bố bao nhiêu kiến trúc đếm không xuể, bên Dạ Vũ lại chỉ là một quán rượu nhỏ, nhưng mà có thể làm đến bước này, trình độ phát triển hồn đạo khí của riêng Tinh Nguyệt Môn làm ông thấy rất tò mò rồi đấy.
“À, ừm, vào đi, tiện thể gọi luôn Tôn Vũ và Tiểu Linh vào luôn, anh có chút chuyện cần nói”
Một thanh âm từ tốn vang ra, giọng nói của một người con trai rất êm tai và quyến rũ, âm thanh như thể hút linh hồn của người khác ra khỏi cơ thể của chính họ vậy, loáng thoáng Mặc Lâm còn thấy được những bóng chữ mờ đang xuất hiện quanh khu vực bọn họ đứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...