Võ Hồn Bạo Chúa


Sau khi tìm được bầy Hắc Điêu con, Lăng Tiêu vẫn tiếp tục tìm kiếm.

Hiện tại mới chỉ có một loại dược liệu, một loại yêu thú, hiển nhiên là không đủ.

- Thiên tinh hoa, một trong những dược liệu luyện chế Đột Phá Đan!- Túi mật rắn là dược liệu trọng yếu luyện chế Thương Tâm Đan, yêu thú này đã trưởng thành đến cấp đỉnh phong, cực độc!- Sói, xương cốt của sói có thể dùng để luyện chế Kim Cương Đan.

Trong quá trình tìm kiếm thảo dược cùng yêu thú, Lăng Tiêu cũng bắt đầu thử nghiệm, đồng thời tu luyện hai loại đan dược, trung cấp thân kỹ, ba ngày sau, hai loại đan dược trung cấp này đã luyện đến đại viên mãn.

Lăng Tiêu trực tiếp mở ra bước thứ hai của "Tương Vân Bộ".

Sau đó tiếp tục luyện tập.

Sau khi đạt tới Nhị Bổ Thiên, tốc độ của "Tương Vân Bộ" đã vượt xa võ giả cùng cấp, thậm chí tốc độ của võ giả tam trọng đỉnh phong cũng không bằng hắn.

Nếu phối hợp cùng "Phá Khí Quyết", ngay cả khi gặp phải một võ sĩ cấp bốn, vẫn có thể dễ dàng trốn thoát.

Đối với "Bách Bộ Kiếm Thuật", thường được Lăng Tiêu sử dụng khi săn quái vật, vì vậy trong ba ngày qua, hắn có thể sử dụng "Bách Bộ Kiếm Thuật" gần như đến mức thành thạo.

Có thể rút lại tự do và khóa mục tiêu chính xác hơn.

Nếu lần trước gặp Hắc Điêu không thể đánh trúng trọng điểm, thì lần này chắc chắn có thể với một chiêu chí mạng liền có thể diệt sát được yêu thú.


Trong ba ngày liên tục, hắn đã luyện tập các kỹ năng cơ thể cùng "Bách Bộ Kiếm Thuật", bởi vì mỗi lần ra đòn đều phối hợp với "Trí Dương Công", vì vậy Trí Dương Công của hắn cũng tiến bộ nhanh chóng, và hắn đã tu luyện đến cấp chín , gần như viên mãn.

Tất nhiên, ngoài việc cải thiện sức mạnh, còn có nhiều lợi ích khác.

Ngoài việc săn được những con quái vật có trị giá từ hai đến ba mươi nghìn lượng bạc, hắn cũng có thêm mười loại dược liệu và ba loại yêu thú.

Nếu không phải số lượng nông dân và người chăn gia súc ít ỏi, thì chắc chắn hắn sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa.

Nhưng bây giờ là lúc phải trở về, nguyên liêu đã thu thập gần đủ, sau đó là thời gian để luyện chế linh dược.

Dù sao điều quan trọng nhất chính là nâng thực lực của mình lên võ đạo tam trọng, chỉ mấy ngày nữa là tới cuộc tỉ thí hàng năm, rất trọng yếu.

Nếu có điều gì tiếc nuối, thì chính là mấy ngày nay không thấy được một con yêu thú cấp ba đỉnh phong nào.

Không thể nào, hắn thực sự không dám một mình mạo hiểm tiến sâu vào núi, bởi vì nó quá nguy hiểm, và có thể khiến hắn mất mạng.

- Ách!Lăng Tiêu vừa định rời đi, đột nhiên phát hiện trên Sơn Hà Đồ xuất hiện một chấm đỏ cực lớn.

Sau đó là một tiếng hú khiến cả người hắn rung chuyển.

- Yêu thú cấp bốn, Hú Nguyệt Lang!Lăng Tiêu bấm vào chấm đỏ, cả kinh.

Nhanh lên, đây là quái vật cấp bốn, tuyệt đối không phải là thứ mà võ giả cấp hai đỉnh phong như hắn có thể đối phó.

- Đi mau! Chúng ta dẫn dụ con Hú Nguyệt Lang này xuống núi!Vừa định rời đi, liền nhìn thấy một đám thiếu niên tiến tới, ước chừng có mười hai mười ba người, thực lực cũng không yếu.

Người mạnh nhất trong số họ cũng cùng đẳng cấp với Lăng Nhuệ Tuyết, đều ở đỉnh cao của võ thuật cấp ba.

- Đi đi? Ta không định cướp con yêu thú này của ngươi?Lăng Tiêu nhíu mày.

- Ta là Lý Hành Vân, vừa rồi làm phiền tiểu đệ, mong ngươi thứ lỗi, không biết gọi ngươi như thế nào?Đúng rồi, đây không phải là đệ tử thiên tài của Lý gia thành phố Thiên Phong sao?- Ta là Lăng Tiêu! Yên tâm đi, ta sẽ rời đi.

Lăng Tiêu có chút khó chịu, nhưng Lý Hành Vân vẫn là khách khí, cho nên hắn cũng không để ý.

- Hóa ra ngươi là người nhà Lăng gia, gặp nhau là có duyên, con Hú Nguyệt Lang này lợi hại, cùng nhau giải quyết được chứ? Về sau, thu hoạch tất nhiên sẽ có phần của ngươi.

Lý Hành Vân cười.

- Không cần, ta rất sợ chết!Lăng Tiêu xua tay, xoay người rời đi, không lưu luyến chút nào.

- Hừ, nhát gan!- Ta chưa từng nghe nói qua cái tên Lăng Tiêu này, đoán chừng hắn chỉ là một đệ tử bình thường, Hành Vân huynh đệ, ngươi thật sự nghiêm túc chứ, ngươi cùng hắn nói cái gì? Nếu như là Lăng Phong, Lăng Thiết Thủ, hay Lăng Nghị chắc chắn họ có thể giúp đỡ.


- Đủ rồi, đừng nói nữa, Hú Nguyệt Lang đã đến rồi, nhanh chóng giăng bẫy và chuẩn bị tấn công!Lý Hành Vân xua tay, mặc dù hắn chỉ mới mười lăm hoặc mười sáu tuổi, nhưng hắn có phong thái của một bậc thầy.

Khi rời đi khỏi tầm hai ba trăm mét, Lăng Tiêu dừng lại, hắn rất có hứng thú với Lý gia, một trong tứ đại gia tộc ở Thiên Phong Thành, hắn muốn xem bọn họ sẽ đối phó với con Hú Nguyệt Lang này như thế nào.

Quái vật cấp bốn, tương đương với võ giả có huyết mạch cấp bốn, đã có thể sử dụng năng lượng tinh tú.

Các đệ tử của nhà họ Lý đã giăng bẫy, chỉ để lại Lý Hành Vân ở đó làm mồi nhử, những người còn lại đều ẩn nấp, sẵn sàng tấn công cùng nhau sau khi con yêu thú bước vào bẫy.

Tuy nhiên, rõ ràng là họ đã đánh giá thấp sức mạnh của Hú Nguyệt Lăng.

- Oa!Hú Nguyệt Lang xông tới, há miệng hú một tiếng, trong miệng phun ra một luồng khí tức hình lưỡi kiếm, xới tung mặt đất, phá hủy hết thảy cạm bẫy mà bọn người kia bố trí.

- Không được, gia hỏa này quá mạnh, lại rất xảo trá, chúng ta không phải đối thủ, rút lui!Lý Hành Vân vốn chỉ là muốn thử xem khi đối mặt với một con quái vật cấp bốn sẽ như thế nào, nhưng hắn không ngờ quái vật cấp bốn này lại mạnh như vậy.

Hoàn toàn bất ngờ.

May là hắn có thực lực để chống đỡ, nếu là người khác, nhất định sẽ bị đao khí giết chết.

- A!Vừa dứt lời, liền có một người bị đao khí chém làm đôi.

Hắn là một võ giả cấp hai đỉnh phong trốn sau cây đại thụ, không ai ngờ rằng hắn bị chém trúng sau khi cây đại thụ bị chặt.

Lúc này, đệ tử Lý gia hoảng sợ chạy trốn ra tứ phía, có người không cẩn thận vấp phải rễ cây mà ngã xuống.

- Yêu vật cấp bốn thật là kinh khủng!Lăng Tiêu trốn trong bóng tối không có ý cười nhạo đệ tử Lý gia.

- Mọi người đừng hoảng hốt, ta sẽ đỡ hắn, các ngươi mau lui ra ngoài!Vào thời khắc mấu chốt, Lý Hành Vân không hề quay người bỏ chạy, mà lắc lắc trường kiếm, giơ trường kiềm về hướng con yêu thú hiển nhiên là muốn đỡ đòn tấn công của nó.


Đao khí của yêu thú được chặn lại trước trường kiếm của Lý Hành Vân, cũng vào lúc này hắn hiểu rõ một việc là giữa hắn và con yêu thú có chênh lệch rất lớn.

Chiến thắng là điều không thể!Nhưng phải nói rằng Lăng Tiêu có chút ngưỡng mộ Lý Hành Vân, vì Hành Vân hoàn toàn thông minh hơn Lăng Phi, Lăng Chung và Lăng Phong rất nhiều.

Có lẽ có thể cùng so sánh Lăng Nhuệ Tuyết.

- Bạo kiếm!Lý Hành Vân giận dữ hét lên, một cước đạp xuống đất, cả người bay lên, trường kiếm trực tiếp đầm vào cổ họng con yêu thú.

Bất kể là loại quái vật nào, cổ họng luôn là điểm yếu nhất, và hiển nhiên Lý Hành Vân cũng biết điều này.

Bạo kiếm?Đó hẳn là kiếm pháp cao cấp, Lý Hành Vân này không hổ danh là thiên tài của Lý gia, có thể đạt được kiếm pháp cao cấp xem ra mới là trọng tâm của việc rèn luyện.

- Vân huynh, nhanh lên!- Giết con ác ma đó đi!Nhìn thấy Lý Hành Vân tấn công, những đám đệ tử Lý gia bối rối và bắt đầu la hét.

- Thật là một đám vô dụng, lúc này còn không nhanh chạy đi, khó trách Lý Hành Vân giận các ngươi!Lăng Tiêu không nói nên lời.

Hắn biết rất rõ ràng, mặc dù Lý Hành Vân cường đại, nhưng cũng chỉ có thể trì hoãn sự công kích của Hú Nguyệt Lang, mục đích là để cho đám đệ tử còn lại nhanh chóng chạy thoát.

Bọn ngu này, đơn giản là một lũ óc heo.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận