Cho dù Liễu Thành Thành có đùa nghịch như thế nào đi chăng nữa, Niệm Nghiễn vẫn không hề có phản ứng, nếu có chỉ là ngất đi thôi. Hắn đành phải buông Niệm Nghiễn ra, mặc quần áo vào, dùng áo choàng bọc y lại, bế Niệm Nghiễn tới một hồ nước cạnh doanh trại.
Nếu xuống nước vào lúc này, người trong lòng ngực e rằng không chịu nổi, Liễu Thành Thành bèn bế Niệm Nghiễn ngồi cạnh bên mồ, mỗi một cử chỉ, động tác đều nhẹ nhàng, thể hiện sự quan tâm sâu sắc – giống như hắn mà một người khác chứ không phải là kẻ vừa mới tra tấn Niệm Nghiễn rời tay.
Niệm Nghiễn nhìn thoáng qua có vẻ vô cùng mệt mỏi, mặt mày tái nhợt, không chút huyết sắc. Liễu Thành Thành chỉ còn biết thở dài, bất lực – suốt một đêm bị tra tấn vậy mà nửa lời y cũng không nói ra, càng chưa từng nhắc tới tên tuổi, thân phận thật của mình, người này quật cường như vậy —— ta phải làm sao bây giờ?
Lấy tay thăm dò nước trong hồ, thấy nước không lạnh lắm nên Liễu Thành Thành mới tháo áo choàng của Niệm Nghiễn xuống – trên người Niệm Nghiễn vẫn còn rất nhiều dấu vết tra tấn của bọn lính trên đường đi, vậy mà suốt một đêm, y cứ cắn răng tiếp tục chịu sự dày vò của Liễu Thành Thành.
Liễu Thành Thành hoàn toàn biết được những chuyện mà bọn lính gây ra cho Niệm Nghiễn, nhưng hắn đã chọn cách nhắm mắt làm ngơ. Vì lần này, lỗi lầm mà Niệm Nghiễn phạm phải đối với Liễu Thành Thành chính là tội tày đình, cứ để cho y chị khổ một chút, như vậy sẽ biết vâng lời hơn – nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không kìm nén được khát vọng của bản thân, chỉ nóng lòng muốn gặp Niệm Nghiễn , không ngờ vừa nhìn thấy người này trải qua bao chuyện mà vẫn cứng đầu cứng cổ như vậy – Liễu Thành Thành vừa giận vừa thương, nổi lên ham muốn dày vò y thêm một phen. . . . . .
Đang hôn mê bất tỉnh, thân mình đột nhiên tiếp xúc với nước lạnh khiến Niệm Nghiễn giật mình một chút. Liễu Thành Thành đặt Niệm Nghiễn ngồi trên đùi mình, hai tay ôm chặt y vào lòng.
Liễu Thành Thành dùng tay giúp Niệm Nghiễn tẩy sạch miệng vết thương, Niệm Nghiễn dần dần tỉnh lại. . . . . .
Kinh ngạc khi thấy mình không một mảnh vải che thân còn bị Liễu Thành Thành bế gọn trên đùi, không quản thân mình đầy thương tích, Niệm Nghiễn giãy dụa đứng lên.
“Đừng. . . . . .” Ngu ngốc, ngươi không biết ta đang phải kìm nén bản thân mình như thế nào ư?. . . . . .
Có thứ gì đó vừa to, vừa cứng, dù đang ở dưới nước lạnh mà vẫn nóng như lửa đặt ngay mông – Niệm Nghiễn thừa biết đó là cái gì (Tiểu Nam : cái gì vậy ta??? Sao Nam hông bít ta? *Ngơ ngác, Vô tội*), vội vàng đẩy Liễu Thành Thành ra, thân mình không còn điểm tựa, Niệm Nghiễn ngã nhào xuống nước.
“Khụ khụ. . . . . .” Uống một vài ngụm nước, Niệm Nghiễn ho sặc sụa.
“Ai. . . . . .” Hai tay Liễu Thành Thành lại kéo Niệm Nghiễn về, một lần nữa ôm thật chặt trong ***g ngực “Thân thể ngươi như vậy, nếu còn ương bướng nữa, chỉ sợ không chống đỡ nổi, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.”
Lời nói cuối cùng của Liễu Thành Thành khiến Niệm Nghiễn an tâm được phần nào, lúc này y mới thắc mắc không hiểu sao nam nhân này lại tự dưn dịu dàng đến như vậy?
Dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Liễu Thành Thành, đối phương cũng không nói lời nào, chỉ giúp Niệm Nghiễn lau khô thân thể, sau đó thoa một lớp thuốc bên ngoài, cuối cùng là giúp y mặc quần áo.
Niệm Nghiễn hồ đồ mất rồi, không thể nào hiểu nổi những nam nhân xung quanh mình như Thôi Ân Trạch, Liễu Thành Thành, Tiểu Tứ sao lại có thứ tâm tư phức tạp như thế lúc thì hung tợn, thô bạo chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người ta, lúc lại đằm thắm, dịu dàng khiến người bên cạnh phát sợ – mà bọn họ đều có mối tình cảm dị thường với mình.
Hai người trở lại quân doanh, đã là giữa trưa, mặt trời lên cao – Niệm Nghiễn phải trở lại xe áp giải tù nhân hôm qua.
Thêm một ngày lại trôi qua, Niệm Nghiễn phát hiện thái độ bọn lính đối với mình có chút thay đổi, tuy vẫn ác ngôn miệt ngữ nhưng không còn đấm đá hay roi vọt gì thêm. Cơm nước thì đàng hoàng, đầy đủ hơn – không thể có khả năng nào khác ngoài việc Liễu Thành Thành đã hạ lệnh cho bọn họ làm thế. Màn đêm buông xuống, còn có người mang tới cho y một cái chăn bông rất to.
“Công tử, công tử.”
Nửa đêm, là ai, ta đang nằm mơ chăng?
“Ta là Quý Liên.”
Cái gì, Quý Liên?
Cái tên quen thuộc làm cho Niệm Nghiễn lập tức tỉnh táo, mở mắt thì nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ trong trang phục binh lính Hách Lạp đang đứng trước mặt.
“Đêm nay sẽ có sói dữ tấn công doanh trại này, chúng ta sẽ nhân cơ hội đó cứu công tử ra, nội lực của công tử đã hồi phục chưa?”
“Đã hồi phục được chín phần rồi, nhưng mà. . . . . .” Thân thể của mình còn nhiều thương tích, lại lâu rồi không vận động gì, không biết có thuận lợi mà đào thoát hay không?
“Yên tâm, bệ hạ cũng đến đây, ta đi trước.”
Quý Liên biến mất trong đêm tối, Niệm Nghiễn lại thất thần mà lo lắng, một dự cảm không lành bao phủ lấy y . . . . Có thể thuận lợi mà thoát thân chăng . . . . . .
. . . . . . .
Doanh trại của Hách Lạp dựng ngay tại khu vực thâm sơn cùng cốc, nếu không phải người địa phương thì không thể nào biết được nơi đây rất hay có sói dữ lui tới. Thôi Ân Trạch biết được điều này, đã lệnh cho ảnh vệ rải bột thịt rắn mà sói dữ thích ăn nhất quanh doanh trại.
Một khắc sau, trong doanh đang tổ chức nấu cơm thì mấy trăm con sói rầm rầm từ trên núi chạy vào quấy phá doanh trại.
Mọi thứ càng lúc càng hỗn loạn, lửa cháy cộng với gió thổi nên hỏa hoạn lan ra khắp nơi. Bầy sói hoang dã nháo động xung quanh, tuy không có nhiều người bị thương nhưng ít nhất cũng có thể cản trở bọn lính cứu hỏa.
Liễu Thành Thành linh cảm hỏa hoạn lần này nhất định là do có người cố tình giở trò, còn mục đích thì chỉ có thể có một mục địch duy nhất mà thôi. . . . . .
Hắn nhanh trí phái những thị vệ anh dũng nhất canh giữ bên cạnh Niệm Nghiễn vì biết lực lượng của đối phương không thể nào đông đúc được.
Xe chở tù tuy có khóa rất to nhưng với công lực của Niệm Nghiễn thì phá khóa chỉ là chuyện đơn giản. Y quyết định chỉ cần bọn người Thôi Ân Trạch vừa đến thì y sẽ phá khóa – trong ứng ngoại hợp mà tẩu thoát.
Quả nhiên, không lâu sau, năm hắc y nhân chạy tới khu vực xe áp giải phạm nhân, tuy họ bịt mặt, nhưng Niệm Nghiễn có thể nhận ra một người trong đó là Thôi Ân Trạch.
Liễu Thành Thành đang chủ trì đại sự trong chủ doanh, Thôi Ân Trạch cùng ảnh vệ dễ dàng giải quyết mười mấy tên lính canh. Chỉ sợ náo động càng lâu chỉ càng thêm rắc rối, bọn họ quyết định tốc chiến tốc thắng. Lúc này, Niệm Nghiễn dùng sức phá tung ổ khóa, gia nhập vào trận giao đấu giữa hai bên.
Tuy còn có thương tích cản trở, nhưng được sự phối hợp của Thôi Ân Trạch, Niệm Nghiễn vẫn có thể dễ dàng thi triển võ công thâm hậu của mình. Suốt một thời gian dài không vận công, cảm giác tràn ngập khí lực khiến Niệm Nghiễn rất sảng khoái, muốn đánh một trận cho tận hứng mới thôi.
“Binh!” Phi tiêu phóng tới, Niệm Nghiễn xoay người lách qua như chim yến bay lượn nhẹ nhàng trên bầu trời bao la, thân mình uyển chuyển, vẻ mặt thản nhiên – Thôi Ân Trạch ngắm nhìn mà ngây cả người.
Bảo bối của hắn, thật không ngờ rằng khi sử dụng võ công mạnh mẽ mà cũng quyến rũ, mê hoặc người ta như vậy. . . . . .
Nhưng dù vậy, Niệm Nghiễn cũng không duy trì được lâu, động tác của y đã chậm lại, nếu cứ đánh nhau mãi thế này, Liễu Thành Thành chạy tới đây, chắc chắn mọi chuyện lại càng thêm phức tạp.
Niệm Nghiễn cùng Thôi Ân Trạch liếc nhau, thấy được đối phương cũng có chung ý tưởng với mình, Thôi Ân Trạch ra lệnh một tiếng, mọi người vội vàng thoái lui.
Cách doanh trại không xa, Thôi Ân Trạch đã chuẩn bị sẵn sáu con ngựa, chỉ cần chạy tới là có thể lên ngựa tẩu thoát.
Lúc này, Thôi Ân Trạch liếc mắt nhìn về nơi gần đó đã thấy Liễu Thành Thành giương cung, chuẩn bị nhả tên. . . . . . mục tiêu của hắn —— chính là Niệm Nghiễn.
Bản thân mình không có được thì kẻ khác cũng đừng hòng có được. Không ăn được thì đạp đổ – đây chính là ý niệm cực đoan trong đầu Liễu Thành Thành.
Tên đã lên dây, không thể không bắn, Liễu Thành Thành đã kéo cung rất chặt, mắt nhìn thấy mũi tên bay vèo vèo về phía Niệm Nghiễn – lại không có đủ thời gian để báo cho y. . . . . .
Chỉ có thể dùng thân mình che chở cho Niệm Nghiễn. Dùng thân mình làm lá chắn chặn mũi tên từ phía sau!
“Thôi Ân Trạch!” Niệm Nghiễn quay đầu lại thấy Thôi Ân Trạch vì cứu mình mà trúng một mũi tên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...