Lần đầu tiên là nhân vật chính của một sự kiện lớn như vậy Niệm Nghiễn có chút bối rối, cũng may là có Tiểu Lưu tháo vát nhanh nhẹn. Nàng vô cùng hứng khởi đi mời quan khách rồi lại tự mình xem xét các món ăn đãi khách, việc duy nhất cần Niệm Nghiễn thể hiện chính là đảm bảo cho đám cưới được diễn ra trọn vẹn, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Đại hôn của hai người được cử hành tại tổng đàn của Mặc giáo, nơi này kì thực an toàn vì ngoại trừ giáo chúng, người của triều đình hay các môn phái khác không có ai biết tổng đàn này nằm ở đâu. Nhưng cũng không thể lơi là cảnh giác, hôn lễ của giáo chủ, mọi người đều muốn chung vui, chỉ không cẩn thận một chút thôi, cơ nghiệp hơn hai trăm năm của Mặc giáo có thể bị huỷ a! Bơi thế, sau khi cùng các trưởng lão bàn bạc, Niệm Nghiễn quyết định hôn lễ được cử hành theo hai bộ phận, huynh đệ trong giáo chia nhau tham dự, lấy trà thay rượu đãi khách. Xung quanh tổng đàn thiết lập thêm nhiều trạm kiểm soát, chỉ cần có người xâm phạm, chuông đồng trên đỉnh Huyền Vu sẽ lập tức vang lên. Bày binh bố trận đến mức này, nếu có chuyện gì xảy ra thì đó chính là ý trời mà thôi!
Ngày mai chính là ngày tiến hành đại hôn , Niệm Nghiễn quỳ gối trước bài vị của mẫu thân, hướng nàng bẩm báo về hôn sự của mình, hứa với nàng sẽ trở thành một trượng phu tốt để an ủi vong linh của nàng.
“Mẫu thân, con rốt cục phải chân chính trưởng thành , ngài ở dưới suối vàng biết được nhất định sẽ vô cùng vui mừng? Mẫu thân xin hãy yên tâm, con nhất định sẽ làm một giáo chủ anh minh, một tướng công thương yêu nương tử, một phụ thân mẫu mực.”
Hắn đã từng vẽ nên con đường tương lai cho mình như vậy : trở thành một giáo chủ chân chính của Mặc giáo, cưới một nương tử hiền thục, sinh mấy hài tử đáng yêu. . . . rồi sau đó tận lực hoàn thành trách nhiệm của một giáo chủ, một tướng công, một phụ thân, sau đó . . . . . hắn có thể hài lòng gặp lại mẫu thân dưới suối vàng. Thoạt nhìn, cuộc sống của hắn thật bình yên, giản dị, nhưng còn. . . . . . còn kẻ thù lớn nhất và cũng là thân phụ của hắn?
Niệm Nghiễn lại nghĩ tới vấn đề luôn chứa đựng trong hắn hơn chục năm qua. Sự thù hận đối với nam nhân kia dường như đã phai nhạt, phai nhạt theo sáu năm hắn trưởng thành tại đây cùng huynh đệ Mặc giáo. Đối với hành động của mẫu thân mình năm đó hắn cũng đã có nhiều cách nhìn nhận khác nhau. Ngẫm lại hắn luôn nói hận nam nhân kia nhưng hắn cũng thực sự hận cả mẫu thân nữa, vì sao nàng lại nhẫn tâm bỏ lại đứa con nhỏ à hắn để chết thay cho nam nhân kia. Hắn căn bản là ghen ghét với địa vị của Thôi Ân Trạch trong lòng mẫu thân nên mới hạ lời thề phải giết chết Thôi Ân Trạch. Từ khi làm giáo chủ Mặc giáo, hắn đã biết cân nhắc thiệt hơn, cân nhắc cái gì nặng, cái gì nhẹ, với thân phận của hắn bây giờ trước hết cần phải đối phó với những cuộc tấn công của triều đình trước đã. Niệm Nghiễn quyết định để chuyện ân oán này qua một bên, dù sao thì hắn cũng đã đợi được hơn mười năm rồi.
Thế sự khó liệu, vận mệnh vẫn là vận mệnh, duyên phận đôi khi chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. . . . . .
Hôn lễ thực náo nhiệt, tuy rằng mọi người không lơ là cảnh giác nhưng ai cũng muốn được chung vui cùng tân lang, tân nương, chúc hai người họ sống với nhau tới khi răng long đầu bạc, con cháu đầy đàn. Phong Vong Trần và Phác Phong đang du ngoạn ở Giang Nam nhận được tin cũng quay về tham dự hôn lễ. Phong Vong Trần vô cùng cao hứng rủ rê Phác Phong cùng cử hành hôn lễ với Niệm Nghiễn và Tiểu Lưu. Phác Phong thẹn quá hoá giận, đánh đấm Phong Vong Trần một trận hắn mới chịu thôi, nếu không Mặc giáo hôm nay sẽ càng náo nhiệt hơn nữa.
Ngô trưởng lão cùng sư phụ Dị nhân ngồi ở hàng trên, cùng nhau uống ly rượu do Niệm Nghiễn và Tiểu Lưu dâng lên, nét mặt già nua nghiêm khắc của hai người đều hiện lên nét cười. Mặc giáo đã lâu mới có được ngày vui như hôm nay, mọi người tâm trạng rất phấn khích, vừa chúc mừng giáo chủ vừa tận hưởng những giây phút thư nhàn hiếm có. Niệm Nghiễn nhìn thấy thê tử xinh đẹp, đầu đội khăn trùm đỏ thẫm, dâng lên nỗi niềm khó tả. Nhân sinh quả là diệu kỳ, trước đây khi còn trên Bích Nguyên sơn, hắn nào dám mơ tưởng đến hôm nay, công thành danh toại lại còn cưới được mỹ nhân, đây chẳng phải là giấc mộng khó tìm của nhiều nam nhân sao! Đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng, mọi oán thù dường như chưa từng tồn tại, chỉ có lúc này tây, chính tại Huyền Vu đỉnh này, một cuộc sống mới của Niệm Nghiễn đang nảy mầm.
Ngay tại lúc tiệc rượu bước vào cao trào, một làn khói trắng bay lên hoà tan trong không khí. Mọi thứ chợt ngưng đọng ai nấy đều không mở nổi mắt. Một lát sau, vài người không đủ nội lực đều ngã xuống đất, các vị trưởng lão cùng nhị vị giáo chủ dần dần chìm vào cảm giác mệt mỏi. Đã xảy ra chuyện – quả nhiên là có kẻ lợi dụng ngày đại hỷ của giáo chủ mà tấn công lên Huyền Vu đỉnh, nhưng trong ngoài tổng đàn đã bố trị vô cùng cẩn mật, không thể có chuyện người khác đánh lén tới đây —- trừ phi—- trừ phi có người trong giáo nội ứng. Niệm Nghiễn cảm thấy không thể chống đỡ hơn được nữa, y liền vận dụng Ma Nạp thần công hộ tống Phong Vong Trần, Phác Phong cùng tứ đại trưởng lão ra ngoài.
“Tân nương bị người khác bắt đi rồi” Một câu nói của Phong Vong Trần khiến mọi người có mặt đều kinh sợ.
“Sư phụ, ngươi nói. . . ? Làm sao có kẻ có trình độ đột nhập vào Huyền Vu đỉnh, quỷ không biết thần không hay, trước mặt giáo chúng mà bắt đi tân nương tử?”
“Ta chưa nhìn rõ mặt kẻ này nhưng khói trắng vừa xuất hiện hắn đã uy hiếp Tiểu Lưu rồi đưa nàng đi. Ke này hoặc võ công rất cao hoặc chỉ có thể là người ẩn dấu trong bổn giáo nhiều năm, quen thuộc đường đi lối lại. “
“Đúng vậy, ta cũng có cảm giác nhất định phải là một người am tường địa thế tổng đàn mới có thể dễ dàng hành động như vậy. Chỉ sợ hắn bắt Tiểu Lưu đi thì chẳng có ý đồ tốt đẹp gì!”
Niệm Nghiễn suy tính hết mọi khả năng có thể xảy ra. Đối đầu với Mặc giáo trên đời này chỉ có một người — Thôi Ân Trạch, nhưng nếu muốn tiêu diệt bổn giáo, hắn tại sao không xuất binh tấn công mà lại bắt cóc tân nương? Mục đích của hắn là gì? Tại sao hắn lại biết được vị trí tổng đàn của Mặc giáo? Người này quả nhiên hành sự không ai có thể lường trước được.
. . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Niệm Nghiễn cùng với các vị trưởng lão đang ai bài hành động tiếp theo của Mặc giáo thì nhận được tin phân đường phương bắc của Mặc giáo bị tấn công, ba mươi hai giáo chúng đang nằm trong tay quan binh, chuyện này xác thự là do triều đình đứng đằng sau. Tân nương vừa mất tích, phân đường của Mặc giáo bị triều đình tấn công. Hai chuyện này chắc không phải là trùng hợp, ngẫu nhiên? Cuối cùng, để điều tra tin tức của Tiểu Lưu và cũng muốn thu thập kế sách của triều đình, Niệm Nghiễn đã đưa ra một quyết định khiến nhiều người kinh ngạc.
Ngày hôm sau, Phong Vong Trần tạm thời trở lại chấp chưởng ngôi vị giáo chủ Mặc giáo, tin tức này chỉ có tứ đại các chủ cùng các vị thủ toạ, các chủ biết được. Đối với bên ngoài, Mặc giáo tuyên bố giáo chủ vì chuyện của tân nương nên hết sức đau lòng, cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, mọi chuyện giao cho bốn vị trưởng lão cùng nhau thương lượng, giải quyết. Nhưng sự thật thì Niệm Nghiễn. . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mười năm có lẻ, kinh thành – nơi trải qua những ngày tháng thống khổ của hắn mà hắn không hề muốn nhớ lại; cũng là nơi lưu giữ những kỉ niệm ngọt ngào ít ỏi của tuổi ấu thơ. Tiểu Cúc, Tiểu Thanh, Lý Đức không biết bây giờ ra sao? Năm đó Niệm Nghiễn trốn đi hắn mới chỉ là một tiểu tử mười tuổi, mười năm sau hắn đã là giáo chủ của ma giáo tung hoàng khắp giang hồ. Chỉ có điều, lúc ra đi, sự hận thù đè ép khiến hắn không thể thở nổi thì lúc về, nỗi lo âu cũng tràn ngập tâm can hắn. Lần này trở về không những để giải cứu Tiểu Lưu mà hắn còn mang trên mình trọng trách, gánh lấy an nguy của toàn bộ Mặc giáo.
Kinh thành vẫn phồn hoa như trước, bây giờ đang là mùa xuân. Mẫu đơn đang nở rộ — xa xa đã thoang thoảng mùi hương, cánh hoa phảng phất như đôi môi người thiếu nữ. Sắc hoa đỏ rực như rọi chiếu về một thời quá khứ, rọi chiếu vào hình bóng mẫu thân hắn —- mẫu thân thích nhất là bộ y phục thêu hoa mẫu đơn mà hoàng đế ban cho nàng, thích đến nỗi nàng không dám mặc, chỉ treo nó lên đó rồi ngày ngày xông hương cho chiếc áo thơm ngào ngạt như mẫu đơn ngoài vườn. Niệm Nghiễn tựa hồ lại có thể nhìn thấy đôi mắt u sầu, đẫm lệ của mẫu thân.
Mẫu thân, ta đã trở về. . . . . .
Cảnh vật huyên náo xung quanh không thể thu hút sự chú ý của Niệm Nghiễn. Nhanh chóng tìm một khách ***, hắn bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch đêm nay.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sắc trời vừa tối, Niệm Nghiễn một mình lẻn vào hoàng cung. Việc đầu tiên mà hắn muốn làm khi trở lại nơi này chính là bái tế vong linh của mẫu thân hắn, việc mà hắn đã ấp ủ từ lâu lắm rồi nhưng chưa dám thực hiện vì không thể đột nhập vào thâm cung canh phòng nghiêm ngặt. Nhưng hắn nay đã khác xưa rồi, hy vọng mẫu thân sẽ vì vậy mà cảm thấy vui mừng. . . . . . .
Mười năm, cảnh trí trong cung vẫn còn in đậm trong tâm trí Niệm Nghiễn, giờ này hoàng cung trước mặt cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Sau khi mẫu thân hắn chết, gian tiểu viện trong lãnh cung nơi nàng sinh sống được bọn người Tiểu Cúc sửa thành một linh đường nhỏ thờ phụng Liễu phi của mình. Niệm Nghiễn giờ khắc này tim đập loạn nhịp, chẳng biết người xưa vẫn còn hay đã mất?
Tránh thoát một tốp thị vệ, lẻn qua vài toà tẩm điện, trong đó có cả ngự thư phòng của hoàng đế. Niệm Nghiễn trong lòng chỉ nghĩ tới mẫu thân nên muốn nhanh chóng rời bước nhưng y lại bị những âm thanh trong phòng vang ra thu hút sự chú ý
“Ngươi làm tốt lắm, mặc dù không khiến ma giáo lao đao nhưng tân hôn của giáo chủ mà phải chịu loại vũ nhục này có thế nói là không còn mặt mũi nào”. Lời nói của nam nhân, một chữ cũng không lọt khỏi tai Niệm Nghiễn, phân đường phương bắc bị tấn công quả nhiên là do cẩu hoàng đế sai khiến.
“Hoàng Thượng quá khen, thần còn có một chuyện cơ mật cần phải bẩm tấu. . . . . .”
“Khoan đã. . . . . . Xem ra ta sơ suất quá, ỷ vào nơi này là trong hoàng cung mà quên mất rằng hoàng cung cũng có thể có chuột. . . . . .” Ngữ khí âm trầm đến cực điểm, làm cho Niệm Nghiễn cảm thấy khí lạnh vây quanh mình. Xong rồi, tại sao thời điểm quan trọng hắn lại có thể sơ suất như vậy, không hề đề phòng gì cả. Hắn đã quên rằng đối thủ của mình trong phòng công lực hơn hắn đến vài phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...