Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Chử Chấn Phong rất phối hợp, mở chăn bông để cô đặt cậu bé lên trên giường.

Tần Hoài An chuẩn bị đặt Thiên Nam xuống giường để cho cậu bé ngủ ngon.

Không ngờ cậu bé lại lập tức bắt an vặn vẹo thân mình, giống như có thể tỉnh dậy bát cứ lúc nào.

Điều này làm cho Tần Hoài An gặp khó khăn.

Cô còn dự định đi nấu chút cháo thuốc cho Thiên Nam để xoa dịu thần kinh.

Lúc này, một đôi tay thon dài và mạnh mẽ vươn đến trước mắt cô.

Tần Hoài An giật mình ngẩng đầu, lập tức đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Chử Chấn Phong.

Đôi môi mỏng của anh khẽ cử động, anh nói thầm với cô: “Để đó cho tôi.”
Tần Hoài An nghi ngờ nhìn anh, cuối cùng vẫn do dự giao cậu bé cho anh.

Chử Chấn Phong cẩn thận nhận lấy Thiên Nam từ trong tay cô, không hề đánh thức cậu bé, anh lại thành công bề được cậu bé.

Tần Hoài An nhìn thấy cảnh như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc.


Cô rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Phiền anh trông coi thằng bé một chút, tôi đi nấu chút đồ ăn.”
Chử Chấn Phong đang muốn nói chuyện, đứa trẻ trong lồng ngực kia đột nhiên ôm lấy cổ của anh, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, khẽ hô lên một tiếng: “Bó…”
Cơ thể người đàn ông cao lớn chợt cứng đờ.

Kinh ngạc, choáng váng và không thể tin được.

Những gì tiếp theo là một loại cảm giác kích động và hân hoan khó tả.

Anh nhìn đứa trẻ đang nằm trong lồng ngực anh, sau đó vội vã nhìn về phía Tần Hoài An.

“Nghe thấy không, tôi…”
Một bàn tay ấm áp và mảnh mai đã kịp che kín cái miệng của anh.

Tần Hoài An bắt mãn nhìn anh.

Chử Chấn Phong cũng nhận ra mình đã quá kích động nên không khống chế được âm thanh.

Anh nghiêng đầu tránh đi tay cô, đến lông mày cũng hào hứng phần khởi, nhịn không được nhẹ nhàng nói: “Thằng bé gọi tôi là bố.”
“Không phải là gọi anh…”

Tần Hoài An thu tay lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Chử Chấn Phong.

Nghe được Thiên Nam trong vô thức gọi anh là bó, trong lòng cô bỗng cảm thấy có hơi phiền muộn.

“Chăm sóc tốt cho thằng bé!”
Dứt lời, Tần Hoài An xoay người rời đi, không muốn nhìn thấy vẻ đắc ý trên khuôn mặt của người đàn ông đó.

Vệ Nam đang đợi ngoài cửa.

Sau khi Tần Hoài An xuống tầng, cậu ta mới bước mau vào trong phòng.

Nhưng thấy cậu chủ của mình đang ôm cậu chủ nhỏ, gương mặt đang hiện lên nụ cười của một người bố.

Lời định nói trong miệng Vệ Nam như bị đông cứng lại, nhẹ nhàng rảo bước thật nhẹ nhàng.

Sau đó cậu ta đi đến chỗ Chử Chấn Phong, giơ tập tài liệu trong tay lên, ý muốn hỏi.

Chử Chấn Phong liếc nhìn cậu ta một cái, gật đầu.

Vệ Nam hiểu ý, quay người đi thực hiện mệnh lệnh, cũng không dám làm phiền hai người họ vun đắp tình cảm bố con.

Xuống tầng, nhìn thấy bóng Tần Hoài An trong bếp, Vệ Nam gọi Tống Mai đến.

“Dì Tống, ngày hôm nay nhát định phải chăm sóc tốt cho cô Tần và cậu chủ nhỏ, tôi đã tăng cường an ninh cho biệt thự, chuyện hôm nay sẽ không có lần hai.”
Tống Mai vội vàng gật đầu: “Cám ơn trợ lý Vệ, hôm nay thật sự là dọa chết người rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận