Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Miệng vết thương không sâu, không ảnh hưởng tới nội tạng bên trong, chỉ cần cầm máu và khâu năm mũi kim.

Nhưng Tần Hoài An thật sự rất đau, cho dù ngồi im, cô cũng đau đến nhíu chặt mày.

Bác sĩ lại thay túi thuốc khác cho Chử Chấn Phong, túi thuốc này có màu vàng sãm so với cái khi nấy thiên về màu nâu của y tá giả quả thật là khác nhau.

Chẳng bao lâu, quản gia Minh trở về phòng bệnh, báo cáo kết quả thẩm tra cho Chử Chấn Phong.

“Cậu Chử, người phụ nữ kia là do nhà họ Hàn phái tới, cô †a đã tráo đổi thuốc của cậu bằng một loại có chứa chất độc €lorua, may mắn cô Tân đã phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng” Nói tới đây, quản gia Minh biết ơn nhìn Tân Hoài An.

Trong lòng không khỏi cảm khái.

Ai có thể nghĩ người suýt nữa đã hại chết cậu Chử, lại trong thời điểm nguy cấp, liều mình cứu cậu chứ.

Tân Hoài An bị ông nhìn như vậy có chút bối rối, khẽ mím môi.

Cô nói với Chử Chấn Phong: “Lần này xem như tôi hết nợ anh” Chử Chấn Phong nhíu mày, dường như không hài lòng với phương thức “trả nợ” này của cô.

Xảy ra chuyện này, quản gia Minh không dám lơ là nữa, bất kỳ ai ra vào phòng bệnh đều phải được kiểm tra nghiêm ngặt.


Nhất là người thay thuốc cho Chử Chấn Phong phải là do chuyên gia phụ trách.

Đây là bệnh viện nhà họ Chử, vậy mà sát thủ của tập đoàn Hàn Thị lại dám trà trộn vào, có thể thấy tập đoàn Hàn Thị muốn giết Chử Chấn Phong đến sắp điên rồi.

Tân Hoài An vì sự kiện này, mới ý thức được, chăm sóc Chử Chấn Phong cũng không hề đơn giản như cô tưởng tượng.

.

Xin hãy đọc truyện tại ~ TгЦмtгuуe n.

ог g ~
Bệnh viện của thành phố.

Trong phòng bệnh, người đàn ông vừa mới làm giải phẫu xong từ từ tỉnh lại do thuốc mê hết tác dụng.

“Anh Thanh Phong, anh có sao không?” Âm thanh êm ái như gió truyền tới đỉnh đầu.

Liễu Thanh Phong nghe thấy âm thanh xa lạ này thì nhíu mày theo bản năng sau đó mở mắt ra.

Đập vào mắt anh ta là một gương mặt xinh đẹp, một nốt rưồi chu sa đỏ ở trên lông mày, vô cùng sáng ngời động lòng người.


Nhưng, không phải là cô.

“Tân Hoài An đâu?” Anh ta thấp giọng hỏi.

Nụ cười trên mặt của Tân Bảo Nga hơi nhạt đi, cô ta lặp lại lời anh ta nói: “Anh nói Tân Hoài An?” Liễu Thanh Phong “ừ” một tiếng, muốn đỡ cơ thể ngồi dậy theo bản năng: “Cô ấy thế nào rồi?” Tân Bảo Nga đè bả vai anh ta và ra hiệu cho anh ta nằm xuống.

Cô ta nói không rõ ràng: “Tân Hoài An không hề bị thương, bác sĩ nói là anh đã dùng cả cơ thể mình để che cho cô ấy..”
“Không sao thì tốt rồi” Liễu Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm, ngã lại trên giường.

Thấy vậy, đáy mắt Tân Bảo Nga càng thêm hận, không nhịn được nói: “Cô ấy đã đi tới chỗ anh Chấn Phong rồi, em nghĩ sẽ không tới đâu” Nghe lời này thì Liễu Thanh Phong có hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã hiểu rõ, bất lực kéo khóe môi: “Cô ấy là đi xem Thiên Nam, chỉ cần thấy được người thì cô ấy cũng biết anh không lừa c‹ Tân Bảo Nga âm thầm nhéo lòng bàn tay, cuối cùng cũng không nói gì.

Lúc này Liễu Thanh Phong mới quan tâm tới cơ thể mình.

Anh ta theo bản năng nâng cổ tay lên, vẻ mặt thoáng thay đổi.

Tay anh ta…
Nhìn cánh tay phải bị cố định nẹp vít, vẻ mặt anh ta khó hiểu.

Tân Bảo Nga an ủi: “Anh Thanh Phong, anh yên tâm, tay anh nhất định có thể chữa khỏi!” Liễu Thanh Phong mím môi không nói mà chỉ nhìn, vẻ mặt rất khó coi.

Nghề nghiệp của anh không cho phép tay bị thương, sau này làm sao cầm súng chống chọi đây…
Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên vô cùng kìm nén.

Tân Bảo Nga đứng ở đó, lúng túng không biết nên nói cái gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận