Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Cô hiểu rõ Hải Lam nhìn có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng thực ra người của Chử Chấn Phong và Hàn Lệ Thu vẫn luôn lục tung mọi ngóc ngách để tìm được chỗ của hai mẹ con cô!
Mà cô cũng rất cẩn thận, mỗi lần đưa Thiên Nam đi chữa bệnh đều cải trang cho cả mình và cậu bé, làm cho người khác không nhận ra được.

Về phần bên phía Chử Chấn Phong, thì không biết là ai đã tiết lộ mô tả của mẹ ruột Thiên Nam ra ngoài.

Hai ngày nay, không hề tìm được Thiên Nam đang ở đâu, không ít người phụ nữ tự đến nhận mình chính là mẹ ruột của Thiên Nam, bịa ra đủ loại câu chuyện “Tình yêu một đêm”.

Nhưng mà mặt mày của mấy người phụ nữ này lại làm cho người khác không dám khen.

Trong nhất thời, nhà họ Chử đã trở thành một trò cười trong giới nhà giàu.

Sắc mặt Chử Chấn Phong vô cùng u ám mà ngồi trên ghế, cả căn phòng làm việc đều bao phủ một bầu không khí làm cho người ta cảm thấy bức bách.

“Hai ngày hai đêm, cho dù là lật tung cả cái Hải Lam này nên thì cũng nên tìm thấy người rồi” Chử Chấn Phong thầm nói.


Vệ Hạ khẩn trương tiến vào đứng trước mặt anh, cẩn thận mà nói: “Cậu Chử, Hàn Lệ Thu đến rồi”
“Cho bà ta vào đi”
Chử Chấn Phong nâng mắt lên, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.

Cửa phòng mở ra, một vệ sĩ mặc đồ đen đẩy một chiếc xe lăn vào trong.

Hàn Lệ Thu ngồi trên xe lăn lại không đến trước mặt Chử Chấn Phong mà cười khanh khách rồi chào hỏi trước: “Cậu Chử, mấy ngày không gặp, không biết sức khỏe cậu như thế nào ri “Rất rốt, không cần bà Hàn quan tâm” Chử Chấn Phong lạnh lùng nói.

Khuôn mặt Hàn Lệ Thu tràn đầy ý cười, còn khuôn mặt anh lại vô cùng khó coi.

Khuôn mặt lạnh lùng vẫn còn sót lại chút xanh xao sau khi mất quá nhiều máu.

Hàn Lệ Thu nhìn một cái rồi cười tươi hơn.

Bà ta giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ dừng xe lăn lại, ngồi đối diện với Chử Chấn Phong qua một chiếc bàn.


“Chắc chắn là cậu Chử rất tò mò về nguyên nhân tôi đến tìm cậu nhỉ?”
“Nếu không thì sao nữa?” Chử Chấn Phong khó chịu mà liếc bà ta một cái, cũng lười nói vòng vo với bà ta: “Có chuyện cứ nói thẳng”
Hàn Lệ Thu có chút kinh ngạc, trước giờ Chử Chấn Phong này vẫn luôn bình tĩnh ít nói, rất ít khi để lộ ra tâm trạng, sao hôm nay tính tình lại cáu gắt như vậy?
Không biết là nghĩ đến cái gì, bà ta nở một nụ cười: “Chắc cậu Chửu đang lo lắng cho đứa trẻ tên Thiên Nam đó hả? Có thứ gọi là bố con liền tâm, nhìn thấy đứa bé phải sống trong sự hành hạ của bệnh tật, chắc cậu cảm thấy khó chịu lắm..”
Chử Chấn Phong nheo đôi mắt lạnh lẽo lại, cảnh cáo: “Ai nói cho bà đó là con trai của tôi?”
Hàn Lệ Thu rất thản nhiên, cũng không vòng vo nữa mà nói ra ý định mình đến đây: “Hôm nay tôi đến là muốn đưa hai thứ cho cậu Chử”
Nói xong, bà ta cầm chiếc hộp trên đầu gối lên, đưa đến trước mặt Chử Chấn Phong.

Ngón tay gầy đét sơn móng màu hồng nhạt khẽ đặt lên nắp hộp, không có ý mở ra lập tức.

Bà ta mỉm cười mà nhìn Chử Chấn Phong, đầy ẩn ý mà nói: “Hy vọng sau khi cậu Chử xem xong hai thứ này có thể nhanh chóng quyết định, dù sao… chúng ta có thể chờ, nhưng đưuá trẻ kia thì không”
Nói xong, bà ta mới chậm rãi rút tay lại, ra hiệu cho vệ sĩ đứng phía sau: “Đi đi”
Vệ Nam nhìn thấy thái độ kiêu ngạo, hống hách của Hàn Lệ Thu mà cảm thấy bực tức.

Người phụ nữ này xem Chử Thị là nơi nào cơ chứ, muốn đến thì đến muốn, đi thì đi thế à?
Hơn nữa những lời mà bà ta nói với cậu Chủ cũng tràn đầy uy hiếp, nhất định là không có lòng tốt gì.

Vệ Nam vô thức mà muốn đi ngăn hai người đó lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận