Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Bọn họ?
Hai mắt Chử Chấn Phong tối sầm lại, xem ra chẳng phải chỉ có một người.

Bọn buôn người này cũng thật sự là quá điên cuồng ngang ngược, bắt cóc trẻ con lại còn có thể dám đưa đi bệnh viện!
Khi đến cục cảnh sát, Vệ Nam nhớ ra cơ thể của Chử Chấn Phong vẫn chưa hồi phục nên đã đề nghị: “Cậu Chử, hay là anh cứ ngồi ở trong xe ngồi đợi một lát, tôi sẽ dẫn cậu bé vào trong?”
Không đợi Chử Chấn Phong kịp nói, Thiên Nam đã lên tiếng: “Không cần đâu, cháu có thể tự đi một mình được, cảm ơn hai chú đã đưa cháu tới đây!”
Nói xong cậu bé đẩy cửa ra định bước xuống xe nhưng bàn tay bé nhỏ đã bị kéo lại.

Chử Chấn Phong nói: “Để chú đưa cháu vào”
Cậu bé còn nhỏ cần có người lớn đưa vào mới yên tâm.

Dắt tay cậu bé đưa vào đồn cảnh sát, Thiên Nam có chút buồn bực.

Chú này cũng đang tìm mẹ, chú ấy không muốn cậu bé đi theo.

Dù cậu bé không muốn, nhưng Chử Chấn Phong vẫn dắt cậu bé đi vào đồn cảnh sát.


Không ai ở Hải Lam không biết Chử Chấn Phong.

Cho nên, anh vừa đi vào, tất cả mọi ánh mắt trong văn phòng đã đổ đồn về phía anh, tỏ vẻ kinh ngạc.

Người phụ trách nhiệt tình tiếp đón: “Anh Chử, anh đến đây là “Cậu bé này bị người ta bắt bóc đem bán, các anh giúp cậu bé tìm bố mẹ”
Hả?!
Anh Chử lại đến làm người tốt việc tốt!
“Bắt cóc đem bán à…..” Nữ cảnh sát nói một câu, rồi ghi chép lại thật nhanh vào sổ, sau đó đưa mắt sang nhìn Thiên Nam.

Vừa lướt nhìn qua, hơi ngơ ngác một chút, rồi lại nhanh chóng nhìn sang Chử Chấn Phong.

Sau đó xác nhận lại mấy lần: “Anh tìm bố mẹ…… cho cậu bé?”
Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy anh Chử giống bố của cậu bé nhỉ?
Vệ Nam đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của đối phương cũng biết người ta đang nghĩ gì.

Dù sao, hai mươi phút trước, cậu ta cũng có suy nghĩ tương tự.


Cậu ta ho khan một tiếng, nói: “Đúng vậy, anh Chử tình cờ bắt gặp cậu bé bị bắt cóc này, đồng ý giúp cậu bé báo cảnh sát, để tìm người thân, nên mới đưa cậu bé đến đây để báo cáo”
“Ồ ồ, mời anh ngồi” Nữ cảnh sát hơi lúng túng, mời ba người họ ngồi sang một bên.

Chử Chấn Phong và Thiên Nam ngồi, còn Vệ Nam đứng bên cạnh.

Nữ cảnh sát ngồi phía đối diện, liếc nhìn Chử Chấn Phong, dưới ánh nhìn của đối phương, cô ta quay sang nhìn Thiên Nam.

“Cậu bạn nhỏ, bây giờ chị sẽ hỏi em một vài vấn đề, để hiểu thêm về tình hình cơ bản của em, không phải lo lắng, trả lời thật cho chị là được”
Nữ cảnh sát lấy giấy bút ra, giọng nói nhỏ nhẹ.

Ánh mắt Thiên Nam liếc sang phía bên cạnh, hơi chần chừ rồi gật đầu: “Dạ được”
“Được rồi, vậy em cho chị biết tên, tuổi, địa chỉ nhà của em”
“Em tên là Thiên Nam, em được ba tuổi rưỡi rồi, trước kia em sống ở nước ngoài.”
Vừa nói, cậu bé vừa liếc nhìn Chử Chấn Phong, lắc đầu nói: chỗ ở hiện tại em cũng không biết là gì”
Chử Chấn Phong nghĩ thầm: Chẳng trách, nghe giọng cậu bé rất lạ, thì ra mới từ bên nước ngoài trở về.

Địa chỉ Nói như vậy, không quen môi trường xung quanh cũng là chuyện bình thường.

Nữ cảnh sát ghi lại lời Thiên Nam, không nói gì rồi hỏi tiếp: “Vậy còn thông tin của bố mẹ em…..”
“Em chỉ có mẹ” Thiên Nam nói, bổ sung thêm một câu: “À, bố em đã mất tích lúc em sinh ra”
Ba người đều ngẩn người, ánh mắt nhìn cậu bé bất giác có thêm chút trìu mến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận