Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Không biết người phụ nữ kia sau khi rời khỏi Hải Lam thì đã chạy đi đâu.

Vì để trốn tránh anh, mà làm đến loại trình độ này, anh có đáng sợ như vậy sao?
Nghĩ như vậy, suy cho cùng trong lòng Chử Chấn Phong vẫn có chút không vui.

Chẳng qua đối với chuyện Tân Hoài An rời khỏi Hải Lam, anh cũng không có ý định tra đến cùng.

Đi rồi cũng tốt, anh cũng không cần phải lúc nào cũng bị cô dẫn dắt tâm trí làm cho nghĩ ngợi lung tung.

Vệ Nam đã nhanh chóng sắp xếp xong chuyến đi đến Ma Đô cho.

Chử Chấn Phong.

Bởi vì là hành trình bí mật, không để lộ ra tiếng gió đối với những người bên ngoài thì người đã đến Ma Đô.

Cùng lúc đó, Hàn Lệ Thu và Hàn Âu Dương tay trong tay bước vào lễ đường, dưới sự chứng kiến của mọi người đã hoàn thành hôn lễ.

Danh tiếng của Hàn Âu Dương ở Hải Lâm không bằng Chử Chấn Phong, nhưng mà lần này cuộc hôn nhân của anh ta với cô hai hai chân bị tàn tật của tập đoàn Hạn Thị cũng đủ để khiến người bên ngoài bàn tán say sưa, cho nên anh vẫn có thể nhìn thấy nhiều bài báo liên quan đến đám cưới.


Chẳng qua trọng điểm bàn tán bên ngoài kia, phần lớn đều là Hàn Âu Dương không ngại cưới một cô gái tàn tật mà mà mình không yêu, ý đồ không cần phải nói chính là muốn nịnh bợ tập đoàn Hàn Thị!
Vào đêm tân hôn, Hàn Âu Dương nhìn thấy báo cáo trên điện thoại mà mặt mày tái mét.

Khi anh ta mượn rượu để lấy thêm can đảm, vén áo cưới lên, nhìn thấy đôi chân biến dạng của Hàn Lệ Thu, đôi mắt anh nheo lại, cũng không có cách nào che dấu được sự phản kháng của bản thân.

Tiếng cười trầm thấp của Hàn Lệ Thu vang lên, mang theo sự thích thú và cười nhạo: “Sợ sao?”
Mặc dù trong thời gian này cùng Hàn Âu Dương đóng vai tình cảm đậm sâu, nhưng bây giờ đã cũng đã đến lúc phải thành thật với nhau.

Mọi thứ đều nằm trong dự đoán của cô ta.

Hàn Âu Dương ngẩng đầu nhìn cô ta, cảm xúc lúng túng và mất tự nhiên chợt lóe lên.

Hàn Lệ Thu không nhanh không chậm đậy kín hai chân, tự giễu cười: “Không cần phải miễn cưỡng bản thân đâu, em đối với chuyện nam nữ kia vô cảm, cũng không quan tâm đến việc anh có chạm vào em hay không.

Điều quan trọng nhất chính là, bây giờ chúng ta là vợ chồng, cùng chung lợi ích”
Hàn Âu Dương quả thật không thể đồng ý với lời này.

Chẳng qua, anh ta chợt nhận ra rằng mình không thể hiểu nổi người phụ nữ trước mặt.


Lúc này, nụ cười gian trá trên mặt cô ta khiến anh ta lạnh cả sống lưng.

“Bên căn phòng cách vách em có chuẩn bị quà cho anh, tin rằng anh sẽ thích nó, đi xem thử xem?”
Nhẹ nhàng bỏ lại một câu, đuổi Hàn Âu Dương đang nửa tin nửa ngờ ra ngoài.

Không mất bao lâu, phòng bên cạnh vang lên tiếng nam nữ làm người ta tưởng tượng xa vời.

Hàn Lệ Thu cong môi, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai.

Mặc dù Chử Chấn Phong đã rời khỏi Hải Lam, nhưng việc chuẩn bị cho đám cưới vẫn không bị lãng quên.

Tống Cẩn Dung đích thân ra mặt để đốc thúc chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho đám cưới.

Vương Thanh Hà cất giấu tâm trạng vui mừng, mong chờ đám cưới.

Có điều, trong lòng cô ta vẫn còn một nỗi lo lắng, từ đầu đến cuối không thể buông xuống.

Không biết phải làm sao người nhà họ Chử đối với đứa bé trong bụng cô ta hết sức coi trọng, đối với cô ta lúc nào cũng hết mực quan tâm chăm sóc, trước khi diễn ra hôn lễ thậm chí Liễu Giai Tâm còn đề nghị cô ta đến nhà họ Chử sống.

Đương nhiên Vương Thanh Hà không muốn mỗi ngày bị người ta giám sát chặt chẽ, vì thế đã từ chối khéo lời mời của Liễu Giai Tâm.

Rời khỏi nhà Chử trở về nhà của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận