Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


“Bọn họ bảo răng em lấy trộm lắc tay của Vương Thanh Hà, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngay từ ngày hôm qua không gọi điện cho chị?” Tân Hoài An nói.

Cô vẫn luôn xem Ôn Nhã Ly như một cô em gái đáng yêu nhất, bây giờ nhìn thấy cô ấy như vậy khiến Tân Hoài An vô cùng đau lòng.

Ông Nhã Ly hít một hơi, yết hầu khô khốc giật giật, uất ức kể lại: “Bọn họ lấy điện thoại di động của em rồi, không cho phép em liên lạc với bất kì ai cả”
Nghe vậy, sắc mặt của Tần Hoài An bỗng nhiên trầm xuống.

Đây là việc làm trái với quy tắc, trừ khi là có người sai khiến từ phía sau.

Cô ngay lập tức nghĩ đến Vương Thanh Hà, ngoại trừ cô ta thì cũng không có ai có suy nghĩ và năng lực này.

“Em kể lại cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm qua Ôn Nhã Ly kể xong hết mọi việc mình đã trải qua, Tân Hoài An mới an ủi: “Đừng nóng vội, chị nhất định sẽ cứu em ra ngoài”
Nói xong câu này, cô cũng quay người rời đi.


Cô đến tìm cảnh sát phụ trách: “Xin chào, tôi đến để nộp tiền bảo lãnh cho Ôn Nhã Ly”
Khuôn mặt của vị cảnh sát kia không để lộ cảm xúc gì, nhìn cô đáp: “Không được, cô ta liên quan đến một vụ án ăn trộm lớn, nhất định phải lập hồ sơ điều tra”
“Không phải là đã tìm ra vật đánh mất rồi sao? Hơn nữa cũng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh là Ôn Nhã Ly đánh cắp món đồ đó.”
Tân Hoài An nhân nại nói.

Nhưng mặc kệ cô có nói như thế nào đi chăng nữa thì vị cảnh sát kia vẫn nhất quyết không đồng ý thả người.

Như thế cô càng có thể khẳng định rằng chuyện này đã bị người ta sắp xếp.

Thế nhưng mà tại sao bọn họ lại nhắm vào Ôn Nhã Ly?
Tân Hoài An biết rằng hôm nay cô không thể cứu Ôn Nhã Ly ra ngoài được, cô chỉ có thể đi mua chút đồ ăn và nước uống gửi cho cô ấy.

Khi cô qua trở lại phòng tạm giam thì phát hiện có người đến thăm, hơn nữa còn là người quen.


“Dư Nhiễm, tại sao em lại đến đây?” Tân Hoài An nhìn thấy đồ ăn và nước uống trong tây cô ấy, sắc mặt hòa hoãn trở lại.

“Em đến đây để xác nhận một việc lại với cô Ôn” Dư Nhiễm nói, rồi lại hỏi: “Sao chị Tân lại ở đâu?”
“Ôn Nhã Ly là bạn của chị”
Dư Nhiễm giật mình: “Thì ra là vậy sao.”
Tân Hoài An lại gần, nói với Ôn Nhã Ly: “Nhã Ly, phía bên cục cảnh sát không cho phép nộp tiền bảo lãnh, nhưng mà em cứ yên tâm đi, chị sẽ nghĩ cách khác để đưa em ra ngoài, đồng thời cũng chứng minh sự trong sạch của eml”
Hốc mắt của Ôn Nhã Ly ướt át, cô ấy gật đầu: “Chị Hoài An.”
Dư Nhiễm đứng bên cạnh nhìn Tân Hoài An.

Từ cục cảnh sát đi ra.

Dư Nhiễm tiến lại gần Tân Hoài An, hỏi: “Chị Tân, như vậy là chị tin rằng cô Ôn không lấy chiếc lắc tay kia sao?”
“Đương nhiên rồi, Ôn Nhã Ly không phải là người sẽ lấy trộm đồ của người khác.

Hơn nữa, chuyện này cũng có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ”
“Sao?” Dư Nhiễm tỏ vẻ hiếu Tân Hoài An cảm thấy Dư Nhiễm là một người bạn xứng đáng để làm quen, cho nên cũng không giấu diếm gì, nói ra: “Tại sao Vương Thanh Hà lại yêu cầu Ôn Nhã Ly đến tận studio để lấy số đo cho cô ta?
Vì sao trong điện thoại đã biết rõ rằng Ôn Nhã Ly sẽ là người giúp cô ta thiết kế lễ phục, nhưng ở hiện trường lại đột nhiên đổi giọng?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận