Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Nghe nói như thế, mọi người đứng ở xung quanh lại được một phen kinh ngạc.

“Tân Hoài An thực sự bị đuổi học rồi sao?”
“Đáng đời, người như thế không nên tiếp tục lưu lại trường học”
“Đơn giản là hả lòng hả dạ”
Nghe âm thanh vang lên khắp bốn phía, Tân Hoài An cười lạnh một tiếng.

Cô ngửa đầu nhìn thẳng Chử Chấn Phong: “Người ngoài nói sao về tôi, tôi không quan tâm, nhưng họ nói tôi giả mạo là vợ anh, giả mạo là mợ chủ của nhà họ Chử, chuyện này có thật không, tự anh biết rõ, anh cũng đã nói anh sẽ không truy cứu tôi rồi.

Vì để Vương Thanh Hà hết giận, anh sẵn sàng đuổi tôi khỏi trường, đây không phải là ỷ thế hiếp người thì là cái gì?”

“Tôi không làm thế…” Đôi môi mỏng của Chử Chấn Phong giật giật.

Trương Nhược Phi đứng ra, không khách khí chút nào cắt ngang lời anh: “Tân Hoài An, không cần nói nhảm với anh ta, ngày đó thái độ của anh ta là gì cô cũng đã thấy rõ, chẳng lẽ cô còn trông cậy vào việc anh ta sẽ giúp đỡ cô hay sao?”
“Tôi biết, lấy thân phận của tôi bây giờ, làm sao dám ở trước mặt người cầm quyền của nhà họ Chử mà giương oai, tôi chỉ giận một số người dùng thủ đoạn hèn hạ, làm chuyện xấu hổ mà thôi!”
Lời nói buông ra, Tân Hoài An giận dữ rời đi.

Trương Nhược Phí theo sát bên cạnh cô.

Lòng bàn tay xuôi ở bên người Chử Chấn Phong ầm thầm siết chặt lại.


Sau khi đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, nhiệt độ cơ thể của anh bỗng chốc hạ xuống, anh trầm giọng hỏi: “Chuyện Tân Hoài An bị đuổi học là sao?”
Hiệu trưởng Trịnh nhìn vẻ mặt phẫn nộ của anh, cẩn thận nói: “Chuyện này, không phải là ý của anh sao?”
Chử Chấn Phong nguy hiểm mà híp đôi mắt lại: “Tôi đã nói như vậy bao giờ?”
Hiệu trưởng Trịnh khó hiểu: “Ý của cậu Chử là?”
Chử Chấn Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Ở phương diện y học Tân Hoài An tài năng không ai bằng, vậy nên tôi mới có ý để cô ấy vào làm việc, chữa bệnh tại Tập đoàn y tế Chử Thị, ông cảm thấy người như vậy sẽ bị tôi đuổi học sao?”
Hiệu trưởng Trịnh cả kinh, không nghĩ tới cậu Chử lại coi trọng Tân Hoài An như vậy.

Vậy mà người ngoài lại đồn đại rằng… Bỏ đi, cậu Chử đã nói đến vậy rồi thì còn quan tâm làm gì đến mấy lời đồn đại vớ vẩn bên ngoài nữa!
Sau khi tiễn Chử Chấn Phong, ông ta lập tức gọi điện thoại: “Chủ nhiệm Lưu, chuyện nghỉ học của Tân Hoài An mà tôi giao cho cậu xử lí, cậu làm đến đâu rồi?”
“Hiệu trưởng yên tâm, hôm nay tôi đã làm xong thủ tục để đuổi học Tân Hoài An rồi, đợi thông báo từ bên chính phủ nữa là xong!”
“Cái gì? Đã làm xong thủ tục rồi á?” Hiệu trưởng Trịnh hét lên, giọng nói sau đó trầm xuống: “Tôi nói cho cậu biết, phải nhanh chóng giữ Tân Hoài An lại! Một sinh viên như vậy chúng ta tuyệt đối không thể đuổi đi được, còn có đơn xin xét duyệt mà cậu đã gửi lên Bộ thông tin cũng rút về ngay đi, không thể để bên đó nhận được!”
“Hả? Chuyện này… Nhưng mà ý của nhà họ Chử thì sao ạ?”
Hiệu trưởng Trịnh cầm điện thoại di động, đè thấp giọng nói: “Lời tôi nói chính là ý của cậu Chử!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận