"Từ bao giờ lại bắt tôi đợi lâu thế hả?"
Tú Di ngước mắt đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn Khả Di vừa kéo ghế ngồi xuống. Chết tiệt, cứ nghĩ tên Phúc Nguyên kia có thể kéo cô em gái trời đánh này ra khỏi Ân Vương Hoàng ai ngờ đâu, cậu ta lại thất bại ra đi tay trắng, còn xuất ngoại trốn tránh nữa chứ. Được, nếu Phúc Nguyên không làm được và cơ hội cuối cùng mà Khả Di cũng không biết nắm bắt thì để cô ta ra tay. Khả Di, đừng trách tại sao tao lại vô tình, là do mày không biết điều mà thôi.
"Em xin lỗi, đường kẹt xe quá chị à!"
Khả Di thở dài trả lời. Cô biết chứ, chị cô trước nay chưa biết chờ đợi ai. Nhưng không hiểu sao mà nay kẹt xe quá làm taxi không chạy tới kịp giờ. Sáng nay sau khi đưa Bảo Bối đi học thì tự nhiên chị cô gọi đến hẹn gặp, giọng lãnh đạm còn có chút xa cách, cô không rõ chuyện gì nhưng vẫn cố gắng đến.
"Vào chuyện chính, tôi cũng không muốn nói vòng vo nữa.", Tú Di chán ghét nhìn Khả Di, cô ta không muốn tiếp xúc lâu nữa vì càng lâu, cô ta lại càng không kiềm được lòng làm trận to ở nơi công cộng thì mất mặt quá.
"Dạ chị nói đi, em nghe nè!", Khả Di gật đầu trả lời. Hôm nay cách xưng hô chị khác, giọng điệu cũng khác, chẳng lẽ...?
"Không phải ba năm về trước cô đã từ bỏ rồi hay sao? Cô không nhớ cô đã hứa đã nói những gì à Khả Di?", Tú Di bắt đầu vào chuyện chính.
Khả Di nghe xong câu đó liền giật mình, trong lòng có chút bất an. Gì thế này? Câu nói này của chị chẳng khác nào nói về cô và Ân Vương Hoàng, chẳng lẽ chị cũng biết được chuyện cô đang sống cùng anh sao? Không, không thể bứt dây động rừng, cô phải dò xét thêm đã. Có khi chị lại không nhắc chuyện này, nếu cô vội nói sẽ lộ ra ngay.
"Ý chị là sao? Em không hiểu?"
"Cô giả vờ ngốc hay ngốc thật vậy? Chậc chậc, Khả Di, màn giả bộ ngây thơ này chắc chỉ có mỗi Ân Vương Hoàng là bị dụ hoặc thôi, còn tôi thì không!", Tú Di ngã lưng ra sau ghế, đôi mắt căm phẫn nhìn Khả Di. Cô em này thật quá biết đóng phim mà.
Nghe đến đó, Khả Di không còn nghi ngờ gì nữa, chị cô đã biết được sự thật mà cô muốn che giấu mãi mãi. Hai bàn tay của Khả Di để dưới gầm bàn đan chặt vào nhau cho thấy cô đang rất bối rối, thật sự cô không biết nói sao với chị cô nữa.
"Chị à, em...", Khả Di nhất thời khó mở lời.
"Nhận rồi sao? Nãy giờ còn trốn tránh mà? Cô muốn giấu tôi cả đời này sao?", Tú Di nhếch mép cười.
"Không, em không muốn giấu chị đâu, em muốn nói cho chị biết nhưng em không dám nói cũng không biết nói sao cho chị hiểu...", giọng Khả Di nôn nóng, cô không muốn chị cô hiểu lầm về cô.
"Không dám nói sao? Sự thật là cô đã cướp chồng tôi, một đứa em gái đi cướp chồng của chị mình thì biết gì mà mở lời cơ chứ?", Tú Di tức giận cao giọng nói lớn, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Ánh mắt của họ dồn về Khả Di, đôi mắt của sự khinh bỉ cho việc giật chồng này...
"Chị à, không phải vậy đâu, không phải em giật chồng chị gì cả, là em có lý do, ngay từ đầu em cũng không muốn mà, em cũng cố gắng từ chối nhưng anh ấy cứ...", sự lo lắng trong lòng Khả Di dâng lên, lời nói cũng trở nên rối loạn không thành câu, khá khó hiểu.
"Ý cô là Vương Hoàng mới là người chủ động bám lấy cô? Thật nực cười, cô nghĩ mình là ai hả?", Tú Di cắt ngang lời Khả Di, cô ta tỏ vẻ khinh thường nhìn cô em gái mình. Xét về diện mạo, về thời trang, về thân hình tất cả Khả Di đều thua cô ta, nên việc em gái nói anh rể mình ép buộc là chuyện hoang đường.
"Chị à, không phải, là vậy, công ty nhà mình...", Khả Di không muốn chị cô hiểu lầm nữa, đến nước này cô đành phải nói ra sự thật thôi.
"Im mồm! Cô nghĩ tôi tin cô sao? Cô nghĩ tôi sẽ tin cô bị người khác ép buộc nên mới phải làm như vậy? Không Khả Di, cô quá xem thường tôi rồi.", Tú Di lập tức ngăn chặn câu nói của Khả Di, cô ta không muốn nghe lời biện minh xảo trá nào nữa.
"Chị à...", bây giờ làm sao đây? Chắc chị cô giận cô lắm, nhưng giải thích thì chị không nghe, biết làm thế nào?
"Điều kiện để cô rời xa chồng tôi là gì?", Tú Di xem em gái mình chẳng khác gì là một tiểu tam. Cô đối xử với em mình như một người vợ đi đánh ghen với nhân tình.
"Em.."
"Mà cô có tư cách để ra điều kiện sao? Biết điều thì mau biến mất khỏi tầm mắt của tôi, rời xa Ân Vương Hoàng và tốt nhất là quay về Pháp cùng với đứa nghiệt chủng kia đi.", Tú Di vốn không cho cơ hội để Khả Di nói.
"Nghiệt chủng? Chị à? Bảo Bối là con của em, là cháu của chị. Ngày đó em thay chị kết hôn cùng anh ấy, thằng bé xuất hiện trên đời cũng chỉ là ngoài ý muốn. Sau đó em cũng trả lại danh phận cho chị rồi mà, sao chị lại nói như vậy?", Khả Di đau lòng, đúng chị cô muốn nói sao với cô cũng được, mắng chửi cô cũng được nhưng tuyệt đối không được nói những lời làm tổn thương Bảo Bối.
"Còn tự hào nói như vậy được ư? Một đứa con không được sinh ra một cách chính thống, cùng lắm là sinh ra bởi một cuộc vui nhất thời của ba nó mà cô có thể mở miệng một cách tự hào vậy sao?", Tú Di không ngừng làm tổn thương lòng tự trọng của Khả Di đồng thời bôi bác sự xuất hiện của Bảo Bối.
Khả Di tức giận, bàn tay dưới bàn co thành nắm đấm. Thằng bé không có lỗi, tại sao chị cô lại sỉ nhục nó như vậy? Nó có quyền được sống, được hưởng hạnh phúc mà? Hơn nữa nó chưa bao giờ quay về tranh giành bất cứ điều gì trong ba năm cô bỏ đi, sống cùng Ân Vương Hoàng trong thời gian qua cũng là ngoài ý muốn vậy thì tại sao chị cô lại có thể nói như vậy được cơ chứ?
"Nếu em không rời xa Ân Vương Hoàng thì sao?", trong lúc tức giận, Khả Di không kiểm soát được câu nói của mình, cô đã nói ra lời lẽ mà cô còn không tin chính mình là người nói ra.
"Haha, còn mạnh miệng vậy được? Da mặt cô để ở đâu? Dày như lớp bê tông ngoài đường rồi à? Vậy mà ai cũng khen cô hết lời, vậy mà vì chồng của chị mình, vì đứa con rơi đó mà sỉ diện cũng không cần.", Tú Di liên tục dùng lời nói nặng mắng nhiếc Khả Di.
"Chị...", Khả Di vốn định đứng lên làm rõ mọi chuyện nhưng trong một giây nào đó, lí trí cô không cho phép, bây giờ cô là người có lỗi, hơn nữa là nơi công cộng không được lỗ mãng quá.
"Được, nếu không rời xa Ân Vương Hoàng sao? Vậy thì tôi không vội. Tôi sẽ từ từ cho cô biết hậu quả của việc không biết điều, không nghe lời tôi.", Tú Di buông lời đe doạ Khả Di.
"Chị định làm gì?", Khả Di bắt đầu thấy không ổn. Cô hiểu tính Tú Di mà, vì thứ mình muốn thì chị cô sẽ không từ một thủ đoạn nào để có được nó.
"Từ từ, đừng nóng vội quá...", Tú Di giọng bỗng nhẹ đi một phần, cô ta nhướn người ra đằng trước, ánh mắt khiêu khích nhìn Khả Di nói tiếp.
"Đầu tiên là ba mẹ chẳng hạn? Cô cũng biết ba có bệnh tim mà, mẹ lại không chịu nổi được xúc động mà xỉu như mọi lần khi nghe tin đứa con gái yêu quý của mình đi làm tiểu tam của chính vợ chồng chị nó thì sẽ như thế nào nhỉ?", Tú Di cười tàn ác.
"Chị không được làm như vậy, đó là ba mẹ ruột của chị đó, lỡ họ có mệnh hệ gì thì sao? Chị muốn làm gì thì chị đổ lên người em đây này, đừng động đến ba mẹ!", Khả Di trợn to mắt nhìn Tú Di, chị cô điên rồi, điên thật rồi. Vì chuyện này mà đánh liều bằng tính mạng ba mẹ cô sao? Rốt cuộc chị cô đang nghĩ cái gì vậy?
"Mới vậy thôi còn chịu không nổi thì những màn vui sau đó còn ý nghĩa gì chứ?", có vẻ Tú Di vẫn không dừng lại hành động đe doạ của mình.
"Còn sau đó? Chị muốn gì nữa đây?"
"Hai người mà cô đang rất muốn bên cạnh, Ân Vương Hoàng và Bảo Bối.", Tú Di thoả mãn nở nụ cười, dường như cô ta đã tính toán sẵn hết mọi việc rồi.
"Sao? Ân Vương Hoàng và Bảo Bối? Ân Vương Hoàng là chồng chị đó, chị định sẽ hãm hại anh ấy sao? Rốt cuộc trong lòng chị có anh ấy hay không mà chị lại trả thù bằng cách này? Còn Bảo Bối, nó chỉ là đứa trẻ không biết gì vậy mà chị vẫn nhẫn tâm lôi nó vào cuộc hay sao?", Khả Di không tin vào tai mình, đây là người chị của cô yêu quý suốt bao năm sao? Vì cuộc hôn nhân này mà nhẫn tâm hãm hại mọi người xung quanh ngay cả chồng mình để đạt được mục đích?
"Đúng, thì sao nào? Đối với Ân Vương Hoàng, về bí mật của anh ta dù nói hay không đối với tôi đều có lợi. Nếu cô xót cho Vương Hoàng thì biết điều mà rời xa anh ta đi. Cô cũng không muốn thấy người đàn ông cô yêu vốn là một ngườii cao cao tại thượng trong phút chốc mất đi tất cả, bị đuổi ra khỏi nhà mà đúng không?", Tú Di thừa biết trong lòng Khả Di vẫn còn Ân Vương Hoàng, chỉ cần đánh trúng trọng tâm thì điều gì cũng có thể giải quyết được.
"Rốt cuộc là bí mật gì mà chị lại nói như vậy?", Khả Di khó hiểu.
"Nếu nói ra bây giờ thì có phải sẽ mất vui không? Tôi cho cô một ngày để suy nghĩ và chọn phương án. Ngày mai nếu tôi không thấy cô rời xa Ân Vương Hoàng thì cô biết rồi đó, tôi sẽ làm gì? Từng người từng người một sẽ chịu lấy hậu quả đó!"
Tú Di nhếch miệng đẩy ghế đứng lên đi về phía của Khả Di, cô ta đưa tay mạnh mẽ bóp chặt lấy cằm của Khả Di ngẩng lên, buông lời cuối rồi bỏ đi.
"Cô cũng không muốn thấy họ vì mình mà chịu hậu quả đâu đúng không? Từng người một từng người một, ba mẹ, Ân Vương Hoàng và Bảo Bối..."
Tú Di cười thật to rồi nhàn nhã rời đi bỏ lại Khả Di ngồi bần thần trên ghế, đôi mắt vô hồn của cô bắt đầu rơi nước mắt...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...