Vô Hình Thần Công
Buổi sáng hôm đó, sau khi mọi người ăn xong, Hàn Thiên Ma Nữ quyết định mọi người cùng ra ngoài đến chỗ trận pháp kỳ dị do Bái quái thiên di Bạch Thi đã lập coi thử ra sao.Lúc này, sức khỏe của Hàn Thiên Ma Nữ vẫn chưa tốt lắm.
Nhưng hiện thời nàng thấy Lạc Thiên lại có thêm một tri kỷ bên cạnh nên trong lòng nàng không vui.
Một điều nữa là từ khi nàng đến đây, suốt ngày tù túng trong phòng.
Bây giờ nàng muốn ra ngoài kia hít thở một chút không khí tươi tắn, lại luôn tiện tìm hiểu xem trận đồ của lão quái Bạch Thi lợi hại như thế nào.Mọi người nghe Hàn Thiên Ma Nữ định ra ngoài đến chỗ bày trận đồ thì hết sức vui sướng, chỉ riêng có Vân Linh đêm qua đã xem qua kỳ trận nên chẳng có gì hứng thú.Chàng nghe Hàn Thiên Ma Nữ định ra ngoài liền lên tiếng từ chối, bảo là bản thân mệt mỏi, nên muốn được ở trong phòng nghỉ ngơi.Mấy người thiếu nữ nghe Vân Linh nói như vậy đều không khỏi ngạc nhiên.
Ai cũng không hiểu chàng nói như vậy là có ý gì.
Nhất là đối với Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lại càng kỳ quái.Nàng nọ chạy vội lại bên Vân Linh nắm tay chàng nói:– Thiên ca ! Ca ca làm gì kỳ vậy.
Lần này Tam tỷ ra ngoài, vậy mà ca ca không chịu đi với mọi người có phải là mất vui không ?Phần Vân Linh vốn dĩ định ở lại để chuyên tâm nghiên cứu kỳ trận.
Chàng đâu phải tự nhiên lại đòi ở lại phòng làm gì.Lúc này chàng thấy tiểu ma tiên Lạ Băng Băng nói thế thì lúng túng chưa biết phân trần sao đây.Nhạn Nhạn thấy Vân Linh như thế, lại nhìn sang khuôn mặt tươi rói của Hỏa Băng Tâm, thì trong lòng không khỏi nổi xung, buột miệng nói lớn:– Thôi đi.
Người ta đã không muốn đi thì thôi.
Muội còn đứng đó lãi nhãi làm gì.
Mau theo tỷ và mọi người ra ngoài.Nhạn Nhạn nói xong bỏ đi một nước.
Nàng bước xuống lầu mà tâm trạng không chút vui vẻ.
Thật sự là không hiểu vì lẽ gì tự nhiên nàng nổi nóng như vầy.Mấy người còn lại cũng không biết nói gì hơn, đều đồng lòng đi theo Nhạn Nhạn cô nương xuống lầu.Trên lầu chỉ còn mỗi mình Hỏa Băng Tâm và Vân Linh là ở lại.
Hỏa Băng Tâm ngạc nhiên nói:– Thiên ca ! Cô nương vừa nói lúc nãy là người gì với chàng vậy ? Sao muội nghe giọng nàng ấy như có vẻ ghen hờn với chàng.Vân Linh cười xòa nói:– Không có gì ! Nhạn muội chắc hôm nay tâm trạng bực bội nên nói như thế.
Bây giờ huynh muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút.Hỏa Băng Tâm thì nghĩ Vân Linh đòi ở lại nơi này là muốn gần gũi với nàng.
Nào ngờ bây giờ chàng kêu mệt mỏi thật, cần nghỉ ngơi thì không khỏi lo lắng vội đi theo Vân Linh vào trong phòng.Vân Linh thấy Hoả Băng Tâm đi theo mình thì mỉm cười quay lại nói:– Muội đó ! Đi theo huynh làm gì ?Hoả Băng Tâm thấy Vân Linh cười và nói với nàng như vậy thì bỉu môi nói:– Người ta thấy huynh mệt nên quan tâm sức khỏe của huynh.
Bây giờ huynh đã nói thế thì muội chẳng thèm theo thăm hỏi nữa.Nói xong nàng liền cười một tiếng rồi nói lảng: “Có người thấy nữ nhân quan tâm lại tưởng mình đẹp trai lắm vậy.
Thấy mà g..h..é…t……”Thực tế thì khuôn mặt hiện tại của Vân Linh không đẹp tí nào.
Nếu mà không phải đêm qua chàng cứu chữa được cho Hỏa Băng Tâm, lại cùng nàng ái ân cùng cực, thì một kẻ xấu xí như chàng không thể lọt vào được mắt xanh của vị cô nương kia.Đấy là nói lúc trước.
Còn như hôm nay, sau một đêm chung đụng ái ân, tình cảm gắn bó giữa chàng và mỹ nhân xinh đẹp Hỏa Băng Tâm đã sâu sắc hơn nhiều.
Hiện giờ hai người nói chuyện với nhau như vậy nhưng thực chất đã hiểu được tình cảm của nhau thông qua ánh mắt rồi.Vân Linh thấy miệng Hỏa Băng Tâm nói lời khinh bạc nhưng hai mắt của nàng nhìn chàng lại hết sức say đắm thì không nén được sự dụ hoặc ôm lấy mỹ nữ này vào lòng.Hai người âu yếm nhau một lát.
Vân Linh nhân cơ hội này mới hỏi nàng tình hình ở Độc Hồng Môn nàng nọ dự tính ra sao.Hỏa Băng Tâm thở dài nói:– Tên ác tặc Sà đà tử kia đã dùng độc khống chế và bắt giam hầu hết phần tử cốt cán của Độc Hồng Môn.
Bây giờ nếu muội có trở về cũng không biết cách nào giải trừ chất độc cho họ.Rồi nàng suy nghĩ một lúc lại nói:– Hiện thời chỉ có nước bắt lão tặc kia lại để buột lão phải đưa ra giải dược.
Nếu không có lẽ chỉ có chàng đến tận nơi mới có thể cứu nguy cho mọi người ở Độc hồng môn.Vân Linh nghe mỹ nhân nói thế chỉ cười lớn một tiếng rồi hôn lấy má nàng nói:– Nương tử này thật lợi hại.
Nàng bắt ta phải cứu giúp người của nàng, há chẳng phải làm khó cho ta.Hoả Băng Tâm cười nói:– Chàng sợ khó hay sao ? Nếu sợ thì thiếp trói tay chàng bắt về.Vân Linh cười ha hả nói lớn:– Hay lắm.
Người của Độc Hồng Môn lợi hại thật.
Thôi để ta bắt trói nàng trước mới được yên tâm.Thế rồi cùng với lời nói và tiếng cười.
Hai tay Vân Linh vòng ra ôm siết lấy toàn thân mỹ nữ.
Hỏa Băng Tâm thấy chàng nói được làm được thì kinh nghi kêu lên.– Không đùa nữa ! Không đùa nữa ! Chàng buông thiếp ra đi.Vân Linh chiếm được lợi thế, nào chịu buông tha dễ dàng.
Hỏa Băng Tâm bị chàng hôn hít tới tấp trên khắp mặt mũi rồi mới chịu rời bỏ nàng ra.Hỏa Băng Tâm khuôn mặt đỏ lự như trái đào tươi, hai mắt long lanh nhìn vào Vân Linh mà không biết diễn tả tình cảm của nàng như thế nào.Vân Linh sau khi chọc cho nàng nọ một hồi mới kéo Hỏa Băng Tâm ngồi xuống ghế căn dặn.Hai người thì thầm một hồi.
Cuối cùng quyết định Hỏa Băng Tâm phải trở về Độc Hồng môn càng sớm càng tốt.
Nhiệm vụ của nàng trở lại đó để giải thoát cho mấy người đang bị giam kia.
Không được để lão tặc Sa Đà Tử về trước giết hại họ.Còn về phần giải độc thì Vân Linh hứa sẽ đến Độc Hồng môn ngay khi giải quyết xong việc ở đây.Hỏa Băng Tâm được lời của chàng thì hết sức vui mừng.
Nàng biết sự việc khẩn cấp nên khi Vân Linh dúi cho nàng một ít ngân lượng làm lộ phí thì nàng lên đường đi ngay.Vân Linh đợi Hoả Băng Tâm đi khỏi mới quay trở về phòng nhắm mắt tập trung suy nghĩ để giải phá trận đồ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...