La Phôi vừa lúc nãy bị Đào Hoa Cung chủ Diệp Thanh Thanh mê hoặc đến không còn sự tự chủ.
Mãi đến khi cô nàng kia đã đạt được mục đích, quay về chỗ đứng của mình bên cạnh mấy vị cô nương thì gã mới tỉnh ra.
Nhưng lúc này thì Thạch Tiểu Tam đã đi vào trận rồi.Thạch Tiểu Tam đi vào trận chỉ thấy cảnh vật bên trong biến đổi kịch liệt.
Trước mắt gã hiện ra là một ngọn núi lớn.
Phía bên phải là một khu rừng chơ trụi lá.
Cảnh vật thật thê lương.Thạch Tiểu Tam có phần ngạc nhiên vì gã biết rõ lúc nãy trước khi vào trận chỉ thấy mấy tảng đá to và vài cây khô cắm trên đất.
Sao giờ này vào trận lại thấy ngọn núi lớn thế này và rừng cây khô kia ở đâu mà ra.Bấy giờ gã mới hiểu là trận pháp lợi hại, nên vội đi theo hướng dẫn của vị cô nương mặc áo trắng là Tiêu Ngọc Lệ đi về bên phải 7 bước rồi rẻ sang bên trái 3 bước.Hiện ra trước mắt Thạch Tiểu Tam lại là một khung cảnh khác lạ.
Hai bên đường lúc này là những dãy núi đá lởm chởm.
Chỉ có một con đường độc đạo duy nhất có thể đi thôi.Trong lòng mừng rỡ vì con đường này chính là con đường mà vị cô nương áo trắng lúc nãy đã nói đến.
Thế là Thạch Tiểu Tam bình tĩnh lại bước về bên phải 9 bước, rồi lại đi về bên trái 5 bước xem thử chuyện gì sẽ xảy ra.Thế nhưng lần này trước mắt gã lại là một vực thẳm sâu hút.
Suýt tý nữa gã mà không tỉnh táo dừng lại thì đã đưa chân xuống vực rồi.Thạch Tiểu Tam kinh hồn vội vàng trụ bộ đứng nhìn xung quanh.
Theo như lời Tiêu Thanh Ngọc thì lẽ ra phía bên phải gã phải có một con đường nhỏ, còn bên trái hẳn nhiên phải là rừng cây.
Thế nhưng sự việc trước mắt Thạch Tiểu Tam lại hoàn toàn khác hẳn.
Bên trái gã là một ngọn núi nhỏ, còn bên phải không phải rừng cây mà là một thung lũng rộng thênh thang.
Thạch Tiểu Tam nhìn thấy mọi vật trước mắt và hai bên khác xa so với dự tính thì cảm thấy mê loạn, nhất thời không biết nên đi về hướng nào.Tiêu Ngọc Lệ thấy Thạch Tiểu Tam không tiến bước nữa lấy làm thất vọng.
Nàng nghĩ gã kia đã phát hiện ra chỗ kỳ lạ, thật sự không giống như chỉ dẫn mới rồi của nàng nên mới ngơ ngẫn dừng lại như vậy.Mấy vị cô nương còn lại thì do trời tối nên cũng không nhận rõ gã nọ mặt mày biến đổi như thế nào.
Chỉ có hiện nay họ thấy Thạch Tiểu Tam đứng lại lâu quá thì ngạc nhiên kêu lên:– Ủa ! Hắn ta làm gì ở đó mà dừng lại vậy ?Tiêu Ngọc Lệ thở dài nói:– Kỳ trận này không phải tầm thường.
E rằng lão quái Bạch Thi đã có sự sửa đổi chi đó, nên Bát trận đồ nọ biến hóa khác hẳn.Tiêu Ngọc Lệ lại chỉ tay về phía Thạch Tiểu Tam nói:– Mọi người thấy đó.
Gã trai kia đã gặp phải biến đổi của trận pháp.
Hiện giờ gã không biết đi đâu nên mới dừng lại đó thôi.Mọi người nói chuyện với nhau quá nhỏ nên La Phôi đứng gần đó cũng không nghe được.Một điều là hiện tại gã đang mắc nhìn ngó xem Thạch Tiểu Tam hành động thế nào, nên nhất thời cũng không nghe rõ lời nói của Tiêu Ngọc Lệ.Lúc này, ở trong trận Thạch Tiểu Tam dừng lại một lúc rồi không biết làm sao đành chọn đại hướng thung lũng mà đi.
Gã đi xuyên qua thung lũng thì lại gặp phải khu rừng cây khô rộng lớn.Hiện tại trời tiết tối đen, khu rừng cây nọ lại chắn lối.
Thạch Tiểu Tam không biết làm sao đành ngồi lại nghỉ ngơi.Phải nói từ lúc Thạch Tiểu Tam vào trong trận đến giờ cũng đã qua một canh giờ.
Ở trong trận thì gã đã đi xuyên qua thung lũng mất hết bao nhiêu là sức lực.
Thế nhưng thực tế người bên ngoài nhìn thấy thì hóa ra gã chỉ đi loanh quanh trong 4 – 5 trượng vuông.La Phôi biết Thạch Tiểu Tam đã lọt vào trong trận rồi, nhưng năng lực của gã lại không thể cứu Thạch Tiểu Tam ra được.
La Phôi quay sang mấy thiếu nữ kia thì thấy bọn họ ai nấy đều tỏ rõ thất vọng.
Nhất thời không biết nên nói với bọn họ như thế nào ?Ngọc hồng tú nữ Diệp Thanh Thanh nhìn sang La Phôi nói:– Đồng bọn của công tử hiện đang kẹt trong trận.
Công tử liệu có định vào cứu không ?La Phôi lúng túng nói:– Tại hạ không phải là không muốn cứu.
Nhưng mà tại hạ không biết gì về trận pháp.
Vì vậy không thể cứu được.Cô Thái Linh nghe vậy liền xen lời:– Công tử nếu có lòng muốn cứu người.
Sao không thỉnh giáo thử tam muội của ta.
Nàng ta am hiểu trận pháp, nếu mở lời biết đâu lại giúp được công tử.La Phôi nhìn sang Cô Thái Linh, không hiểu lời vừa rồi nàng nói có đúng không.
Ngọc hồng tú nữ Diệp Thanh Thanh thấy vậy liền cười nói:– Đúng rồi.
Tam muội của bọn ta tinh thông kỳ trận.
Nếu công tử e ngại thì để ta bảo với tam muội một lời.La Phôi bị các nàng thay nhau dùng lời dụ hoặc, cũng không còn giữ được bình tĩnh suy xét mọi chuyện, liền quay sang nhìn Tiêu Ngọc Lệ định hỏi.Tiêu Ngọc Lệ khoan thai nói:– Kỳ trận này đúng thực là Bát quái trận.
Công tử xem ở trong trận chẳng phải được sắp đặt thành 8 cửa ra vào đó sao.
Tuy nhiên, về cách bố trận thì trận này có có chỗ biến hóa.
Nếu công tử can đảm thì tiểu nữ đây sẵn sàng giúp đỡ công tử một phen.La Phôi thấy Tiêu Ngọc Lệ nói thế mới giật mình nhìn kỹ kỳ trận.
Qủa nhiên gã thấy đúng 8 cửa được mở ở 8 nơi khác nhau.
Trong lòng lại bội phục cô nương kia tuy là trẻ tuổi nhưng trình độ kỳ hoàng thật không tầm thường.Gã bắt đầu cảm thấy vị cô nương kia có chỗ đáng tin, liền nhìn nàng hỏi tiếp:– Xin hỏi cô nương.
Nếu tại hạ muốn cứu bằng hữu của mình thì có thể thực hiện bằng cách nào ?Tiêu Ngọc Lệ cười nói:– Bát trận đồ vốn dĩ là một loại kỳ trận lợi hại, được xây dựng trên nguyên lý của Ngũ hành, vì vậy có người còn nói, Bát quái là Ngũ hành, Ngũ hành là Bát quái.
Thực tế nói như vậy cũng chỉ là căn cứ vào nguyên lý chính vận hành của Bát quái và Ngũ hành mà luận ra thôi.Công tử hãy xem.
Trong trận này có tất cả 8 cửa, đó chính là các cửa Thiên Môn, Ðịa Môn, Phong Môn, Vân Môn, Long Môn, Hổ Môn, Ðiểu Môn và Xà Môn.
Ứng với các cửa này là 8 quẻ trong Bát quái gồm Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn và Khôn.Nếu công tử nhìn vào trận, thấy cách bày bố đơn giản, nhìn rất bình thường, nhưng thực tế thì thiên biến vạn hóa, cao siêu thần diệu vô cùng.
Cái huyền diệu của Bát quái trận, chính là lấy tĩnh chế động.
Vì vậy, nếu công tử đứng bên ngoài không vào trận thì thấy bình thường, nhưng khi công tử đã vào trong trận thì sẽ bị trận pháp mê hoặc, công tử nhìn thấy đó mà thực sự lại không phải như những gì công tử thấy, mà nếu công tử vận động thì trận pháp lại biến chuyển ngay, vì thế rất khó phá trận.La Phôi nghe Tiêu Ngọc Lệ nói đến đây đã thấy phức tạp khôn cùng.
Nhất thời những huyền diệu trong lời nói của Tiêu Ngọc Lệ hắn không lãnh hội nhiều được.
Chỉ có điều đọng lại trong cách nói của nàng là Bát quái trận này rất khó đối phó.La Phôi lắc đầu, nhíu mày nói:– Tiêu cô nương.
Tại hạ nghe cô nương giảng giải thực tế cũng không hiểu nhiều lắm.
Bây giờ vấn đề quan trọng là làm sao để cứu cho người bạn của tại hạ ra khỏi trận đồ kia.
Cô nương xin mau nghĩ cách giúp cho.Tiêu Lệ Ngọc nghe gã nói thế thì biết những gì nàng vừa nói gã thực không hiểu gì mấy.
Hơn nữa nàng nhìn sang mấy tỷ muội bên cạnh ai ai cũng ngơ ngẫn, tròn mắt.
Hiển nhiên cũng không khá hơn gã trai này.Bấy giờ nàng mới chuyển lời nói:– Công tử muốn biết cách phá trận mà không nghe tiểu nữ giải thích về kỳ trận thì thật khó mà đi cứu người được.
Tuy nhiên, để công tử khỏi mất công suy nghĩ nhiều, tiểu nữ sẽ nói một số ý để công tử biết.
Như công tử thấy, trong kỳ trận có tất cả 8 cửa.
Vì lúc nãy tiểu nữ đã nói về tám cửa này rồi nên bây giờ tiểu nữ sinh nói rõ tác dụng của mấy cửa đó.
Về chi tiết, tám cửa này có những kỳ bí nhất định như Hổ môn tương ứng với cung Khảm tính chất Dương thủy (nước), còn Điểu môn tương ứng với cung Cấn tính chất Dương mộc (núi), Xà môn tương ứng với cung Khôn tính chất Âm mộc (đất), Thiên môn tương ứng với cung Càn tính chất Âm kim (trời), Địa môn tương ứng với cung Đoài tính chất Dương kim (đầm), .v.v…Tiêu Ngọc Lệ đang nói đến đây lại nhìn thấy biểu tình ngơ ngác của La Phôi và mấy người đang đứng nghe thì liền thất vọng ngưng lại không giải thích nữa mà chuyển sang nói:– Thực tế 8 cung này xuất phát từ biến hóa của Âm Dương kết hợp với Ngũ hành gồm Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ mà tạo nên.
Như thế, việc công tử cứu người phải biết cách đi vào cửa nào cho đúng.
Nếu công tử không biết mà vào nhằm cửa TỬ thì sẽ nguy hiểm vô cùng, chẳng những không cứu được người mà còn gặp nguy hiểm.La Phôi nghe nàng nói lúc này có vẻ ngạc nhiên liền hỏi:– Tại hạ nhìn thấy trận pháp thực chất chỉ là mấy đống đá và cây khô.
Như vậy sao lại có nguy hiểm ?Tiêu Lệ Ngọc chỉ tay vào trận nói:– Công tử nghĩ đi.
Mấy người trong kia đang làm gì ? Chẳng phải bọn họ bị lạc trong trận, cơm không có mà ăn, nước không có mà uống, lại bị thời tiết nơi đây tác động.
Nắng thì chói chang.
Đêm thì lạnh buốt.
Có phải là tính mạng nguy hiểm hay không ?La Phôi chịu nàng là đúng, liền không thắc mắc nữa, vái nàng một cái nói:– Cô nương lý giải rất hợp lẽ.
Bây giờ tại hạ mong cô nương mau chóng chỉ giúp tại hạ có thể vào cửa nào để cứu người.Tiêu Lệ Ngọc thở dài nói:– Trận pháp này rất lợi hại.
Nhất thời tiểu nữ tạm nghĩ ra một cách.
Công tử hãy nhớ cho kỹ… Bây giờ, công tử hãy đi vào từ Hổ Môn ứng với cung Khảm, sau đó công tử lần lượt đi 6 bước qua cung Tốn, 8 bước qua cung Cấn, 3 bước qua cung Khôn, 9 bước qua cung Càn, 4 bước qua cung Đoài, 2 bước qua cung Cấn và 7 bước về cung Ly… Nếu công tử đi như vậy thì có thể vượt ra ngoài trận.
Trong lúc đi, nếu công tử gặp bằng hữu thì có thể cứu họ ra luôn.
Tuy nhiên, công tử cần lưu ý dù bước thế nào vẫn phải đi theo nguyên tắc, nhập vào tử cung Khảm, xuất ra ở cung Ly.
Nếu công tử làm khác đi, sẽ lập tức gặp nguy ngay.La Phôi nhìn vào trận thắc mắc nói:– Trận pháp này lớn như vậy.
Nếu cô nương bảo tại hạ chỉ đi có mấy bước như thế thì làm sao vượt qua các cửa trận.Tiêu Lệ Ngọc bật cười nói:– Ừ nhỉ ! Tiểu nữ quên mất.
Nói như tiểu nữ vừa rồi là dùng đối với Bát quái trận nhỏ.
Nay đối với Bát quái trận được lập ở một nơi rộng lớn thế này thì công tử phải thay đổi bước chân mới được.La Phôi nghe nàng nói thế thì cũng lắc đầu chịu thua.
Như vậy việc vào trận kia dù là có người chỉ điểm cũng vẫn khó khăn như thường.Cô Thái Linh thấy La Phôi nhíu mày có vẻ khó khăn.
Nàng sợ gã không dám đi liền lên tiếng khuyến khích.– Công tử hãy thử cố một phen.
Biết đâu công tử có thể vào trận và cứu người ra an toàn.
Bọn tiểu nữ cũng đang có 2 vị tỷ muội bị giam trong trận.
Tất cả đều nhờ vào công tử chiếu cố.
Mong công tử đừng chối từ.La Phôi trong lòng lo lắng.
Nhưng gã đứng trước mặt mấy vị cô nương không thể tỏ ra mình nhút nhát.
Như vậy thật mất hết cả sĩ diện.
Thế là gã bấm bụng, quyết định liều thử một phen..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...