Ở bên ngoài thì cuộc chiến lại càng lúc càng tăng nguy hiểm, còn ở trong này, hai kẻ luyến ái nhau lại cũng càng lúc càng hăng say hơn.Phục y trên cơ thể Hồng y thiếu nữ đã bị nàng nọ cởi bỏ ra đấy, còn nhũ phong nàng thì bị chàng nọ tùy tiện bóp vò, cũng không biết là làm như vậy bao lần.
Chỉ biết rằng trong lòng nàng dục tình trào dâng, miệng không ngớt kêu rên những âm thanh của sắc dục.Vân Linh từ lúc xa Tiêu hồn ma nữ đến giờ, liên tục bị kìm nén trước thân thể mỹ lệ của Hàn Thiên Ma Nữ, bây giờ chàng gặp phải một vị cô nương xinh đẹp và khuyến rũ thế này, thì không còn khách khí gì nữa, liền cùng nàng giao hoan.Hai người mê mải bên nhau đến lúc không còn kìm nén được nữa, mới đồng loạt xuất khí.
Vân Linh cũng như mỹ nhân, sau việc xuất khí rồi mới từ từ bình tâm trở lại.
Đều hết sức kinh hãi cho hành vi vừa rồi của mình.Hồng y thiếu nữ vội vàng mặt lại y trang, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Thiếu điều chết đi vì ngượng.Còn Vân Linh thì lo lắng.
Không biết cô nương kia bị chàng xâm hại trinh tiết, sẽ có phản ứng chi đây.Nhưng chàng lúc này thấy mỹ nhân tâm trạng hoãng loạn, y phục mặc vào lúng túng vụng về thì không khỏi yêu thương nàng.
Nhất thời liền bước lại ôm lấy Hồng y thiếu nữ vào lòng miệng nói:– Nàng chớ có lo sợ.
Cứ từ từ mà làm.
Chúng ta đã quan hệ cùng nhau, ta sẽ không bỏ rơi nàng đâu.Hồng y thiếu nữ nghe chàng nói thế chỉ có nước ngước mắt lên nhìn chàng.
Bây giờ nàng mới nhận ra chàng là một gã trai xấu xí.
Tự dưng trong lòng buồn bực.
Cảm thấy không cam tâm lấy một kẻ xấu trai thế kia.Thế nhưng Hồng y thiếu nữ nghĩ lại.
Nhận thấy nếu không nhờ chàng trị thương kịp thời, thì nàng đã xuống quỷ môn quan rồi, đâu còn ở nơi này nữa.
Nhớ lại việc đó, trong lòng nàng lại cảm thấy nam nhân kia tuy xấu xí, nhưng võ công cao tuyệt.
Thế thì nàng gá nghĩa cùng y cũng có được vinh hạnh thêm.
Không đến mức phải tủi phận.Trong lòng thiếu nữ nghĩ vậy, tự nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng được trút bỏ.
Nàng gục đầu vào ngực tình quân mà khóc ri rỉ hết sức mê ly.Vân Linh cảm thấy mỹ nhân trong tay mềm mại vô cùng.
Hơn nữa lại yêu kiều hết mực.
Thật sự cũng không cam tâm buông nàng nọ ra.
Thế rồi chàng ôm chặt lấy nàng mà dìu ngồi xuống bên mình.Vân Linh nâng cầm mỹ nhân trong lòng lên hỏi nhỏ:– Nàng là ai ? Tại sao lại bị độc thương ghê gớm đến thế ?Hồng y thiếu nữ thỏ thẻ:– Thiếp là Hỏa Băng Tâm, là Đường chủ Độc Hồng Môn, một môn phái đã quy ẩn từ lâu.Vân Linh nghe mỹ nhân xưng danh và môn hộ, không khỏi kinh ngạc ngẫn người.Chàng biết, Ngọc Liên Hoa chính là Môn chủ của Động Hồng Môn.
Vậy thì Hỏa băng tâm và Ngọc Liên Hoa khẳng định là quen biết nhau.
Như vậy việc lão Hắc y quái thủ Sà đà tử có mặt nơi này với việc trúng độc thương của Hỏa Băng Tâm vừa qua khẳng định là có liên quan.Vân Linh liền hỏi:– Hắc y quái thủ Sà đà tử có thù hận gì cùng nàng mà truy sát theo tới đây.
Nàng nói thử cho ta nghe xem ?Hỏa Băng Tâm lúc này mới để ý đến trận đấu ngoài kia.
Biết được kẻ thù của mình đang bị vây đánh, liền tức hận nói:– Lão già đó ác độc lắm.
Lão về đến sơn môn đã thông cáo Môn chủ bị hại.
Rồi đòi lên chức môn chủ.
Tam vị đường chủ và nhị vị trưởng lão cùng với Phó môn chủ không đồng tình đã bị lão dùng độc khống chế, bắt giam tất cả.Sau đó, lão thấy thiếp xinh đẹp, lại ép thiếp phải hầu hạ lão.
Thiếp cự tuyệt không được, buộc lòng phải trốn đi.
Không ngờ chạy đến đây thì độc thương phát tác, ngất đi ở đây.Vân Linh hiểu ra nguyên nhân hừ lên một tiếng nói:– Tên già mắc dịch đó để ta thay nàng xử lý hắn.
Bây giờ việc quan trọng là chữa trị độc thương cho nàng.
Nàng mau ngồi lại đi để ta trục độc cho.Hỏa Băng Tâm vội ngồi lại ngay ngắn để Vân Linh tiếp tục điều trị.
Hiện giờ hai người đã ân ái cùng nhau.
Dục hỏa đã dịu đi nhiều.
Do vậy việc truyền công lực vào huyệt thận du nơi eo mỹ nhân cũng không khiến nàng phát sinh dục tình mạnh mẽ như trước nữa.Vân Linh vận công dồn vào người Hỏa Băng Tâm hơn một tuần trà sau mới đẩy được độc khí trong kinh mạch Hỏa Băng Tâm ra ngoài.
Mỹ nhân được khỏe trở lại vui sướng vô cùng nhìn tướng công thỏ thẻ nói:– Thiếp thật đội ơn chàng nhiều.
Không có chàng thì thiếp chết mất rồi.Vân Linh ôm lấy vai nàng nói:– Nương tử đừng nói vậy.
Chúng ta đã là của nhau thì chút công lao kia có nghĩa lý gì.
Ta sợ nàng gán nghĩa cùng ta, sau này sẽ phải chịu khổ.
Ta hiện tại đã có mấy nương tử rồi.Hỏa Băng Tâm nghe Vân Linh nói vậy cũng phải ngạc nhiên.
Nàng thắc mắc không biết lời nói vừa rồi của chàng là thật hay là đùa.
Thế nhưng lúc này nàng đang được chàng sủng ái ôm vào lòng, nhất thời cũng quên đi chuyện thắc mắc kia.Hai người nói đến đây, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng kêu lớn nơi trận đấu.
Và rồi thân hình Thạch tiểu Tam và gã cao gầy ngã vật ra đất.
Còn Hắc y quái thủ thì tay trái ôm bụng, tay phải xách kiếm hộc tốc chạy đi.Vân Linh và Hỏa Băng Tâm thấy thế vội vàng buông nhau ra hối hả chạy đến.
Vân Linh nhận thấy hai gã kia mặt mày nhăn nhó nằm lăn ra đất thì biết rằng hai người đã trúng độc.
Chàng vội dựng hai gã dậy rồi ngồi xuống sau lưng mỗi tay vận công đẩy nội lực sang.Hỏa Băng Tâm thấy lão già Hắc y quái thủ Sa Đà Tử đã trọng thương.
Nàng rất muốn chạy theo diệt trừ lão.
Nhưng hiện tại nàng thấy Vân Linh đang chữa thương cho hai người kia, rất cần nàng hộ vệ nên không dám bỏ đi.May mà độc chất của lão tặc mới phạm vào hai người.
Lại gặp phải Vân Linh y thuật cao minh và nội lực lợi hại nên đã nhanh chóng giúp họ đẩy được độc chất ra ngoài.Hai người sau khi vận công trục độc, lại thấy rằng nội lực bản thân đã cao thêm được một tầng thì hết sức vui mừng, liền hết lời cảm tạ Vân Linh.Hai bên nói chuyện với nhau.
Bấy giờ hai gã nọ mới nhận ra mỹ nhân kia đã luyến ái với vị ân nhân mặt mày xấu xí nhưng tài ba này.
Hai gã không biết nói sao đành tạ từ mà đi.Vân Linh vội giữ lại hỏi:– Hai người bây giờ định đi đâu ?Thạch tiểu Tam nhìn sang gã cao gầy nói:– Ta vốn định đến Động Vô Bình xem thử thế nào ? Còn vị huynh đệ đây thì không biết định đi đâu.Gã cao gầy liền nói:– La Phôi ta cũng vì bảo vật trong Động Vô Bình mà đến đây thôi.
Chúng ta không ngờ lại có cùng mục đích như vậy.Vân Linh thấy vậy liền nói:– Bảo vật nơi Động Vô Bình chưa biết thực hư thế nào.
Nhưng cao nhân ẩn sỹ, võ lâm cao thủ các phái kéo đến ngày càng nhiều.
Nếu hai người cùng chung mục đích đến đây thì nên hợp lực với nhau.
Như vậy mới phát huy được hiệu quả mà cơ hội thành công lại hơn.Thạch Tiểu Tam và La Phôi nghe vậy đều ngẩn người ra suy nghĩ.
Hai người lặng yên một hồi rồi đồng thanh lên tiếng muốn được đi theo chàng.Vân Linh thấy cả hai tính tình bộc trực, võ công cũng không tệ liền vui mừng cho họ cùng đi.
Mọi người liền kéo nhau lên đường.Trên đường đi, Hỏa Băng Tâm hỏi thăm tên họ của Vân Linh và xuất thân của chàng.
Vân Linh tuy không muốn dấu diếm nhưng cũng không tiện thổ lộ liền lấy luôn danh phận Lạc Thiên mà nói với mọi người.Hồng ma Viện tuy là môn phái lớn, nhưng ở quá xa trung nguyên.
Mấy người nghe chàng xưng là người của Hồng Ma Viện cũng chỉ hơi chút ngạc nhiên chứ không hỏi thêm nữa.Mấy người vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã tiến lại gần khu vực Động Vô Bình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...