Bây giờ nói về phía chính diện.
Bọn người Hàn Thiên Ma Nữ và Nhạn Nhạn đã cùng nhau tiềm nhập vào khá sâu rồi.
Không ngờ trong lúc hai người đang yên trí vì không bị ai phát giác thì lại thấy ở đằng trước đột ngột có những tiếng quát tháo ầm ĩ.
Hai người đều vô cùng ngạc nhiên.Nhạn Nhạn nói thầm:– Tỷ tỷ ! Không hiểu làm sao ở đằng trước lại có dị biến vậy ? Không lẽ ai đó cũng bí mật vào trang như chúng ta ?Hàn Thiên Ma Nữ nhìn ngắm xung quanh, cảm thấy một trận kinh động kỳ dị đang tiến tới, trong người tự nhiên phát sinh một chuỗi lo lắng.
Nàng níu tay Nhạn Nhạn nhảy lên một gò đất cao, nhìn ra phía xa xa thì thấy thấp thoáng cách chừng 20 trượng vuông là những ánh chớp lấp lóe li ti nhìn rất quái dị.Hàn Thiên Ma Nữ kêu khẽ:– Nhạn muội ! Muội xem kìa ! Ở kia là cái gì ?Nhạn Nhạn cũng đang thắc mắc vì tiếng quát tháo ầm ỹ phía trước.
Bây giờ nàng thấy Hàn Thiên Ma Nữ nói vậy liền vội vàng nhìn ra xa.Bấy giờ nàng mới thấy những ánh chớp sáng di động kia đang tiến tới nhiều vô số kể.Thế rồi, trong cơn gió thổi tạt qua, hai người bỗng nhiên ngửi thấy một mùi tanh tưởi theo gió cuốn tới.Hàn Thiên Ma Nữ kêu khẽ:– Ái chà ! Những thứ quái kia chính là rắn rồi.Đột nhiên từ xa, một quầng lửa đỏ thổi hắt tới.
Trong cảnh trời sáng tối đó, bốn thân ảnh bay vụt ra, nhanh nhẹn chạy về phía hai người.Đến lúc này không chỉ Nhạn Nhạn kinh ngạc ngẫn người mà Hàn Thiên Ma Nữ kinh nghiệm lâu hơn cũng không hiểu ra tại sao.
Chỉ biết rằng bọn 4 người nọ chạy tới rất nhanh.Dường như cả bọn đang gặp phải tình huống cấp thiết không thể dừng chân lại nữa.Hàn Thiên Ma Nữ trong phút xuất thần vội vàng lấy lại tâm trí nhanh chóng kéo tay Nhạn Nhạn chạy đến nấp vào sau một thân cây to.4 nhân ảnh kia sau khi bôn hành thì phía đằng sau riu rít lên những âm thanh ghê rợn.Rồi theo chân 4 người nọ, hàng đàn, hàng đàn rắn đủ các loại ào ào đuổi theo.
Trên từng không trung bấy giờ liên tục lơ lửng những âm thanh kỳ quái thúc ép bọn rắn nhanh chóng lướt tới.Đến lúc này, không cần nói cũng đủ hiểu bọn 4 người kia đang bị thủ hạ của Miêu Thiên Tường bao vây rượt đuổi phải chạy dài.Hàn Thiên Ma Nữ thầm kêu trong dạ.
Hy vọng bọn 4 người kia không chạy về phía 2 người.Thế nhưng trái với mong muốn của Hàn Thiên Ma Nữ, 4 người nọ bị rượt đuổi cắm đầu cắm cổ chạy thế nào lại tiến về phía chỗ Hàn Thiên Ma Nữ và Nhạn Nhạn đang ẩn nấp.Hàn Thiên Ma Nữ kêu lên trong dạ.
Tự nhủ xui xẻo quá chừng.
Hai người bọn nàng đang khi yên lành lại bị bọn 4 người kia làm cho khốn khổ.Thử tưởng tượng xem, bọn rắn đuổi theo kia đông hàng ngàn con.
Lại đuổi theo 4 kẻ lạ mặt kia xông đến nơi này.
Vậy thì hai người bọn nàng dù là võ công cao tuyệt cũng không thể nào ẩn tránh được nữa, đành phải tận lực đối phó với tình huống mới không ngờ này.Hiện tại, Hàn Thiên Ma Nữ đã biết việc ẩn tàng bí mật đã không còn tác dụng.
Nàng nhân cơ hội bọn 4 người kia cùng lũ rắn còn cách đây hơn 10 trượng liền vội vàng giục Nhạn Nhạn tức thời rút lui trở về.Thế nhưng lúc này đã quá muộn.
Hai người thân pháp nhanh nhẹn vừa chạy khỏi nơi ẩn nấp chưa được bao xa đã thấy đằng trước có mấy thân ảnh lao ra chặn đánh.Hàn Thiên Ma Nữ không cần biết đối phương là ai liền vội vàng tụ khí vào tay đánh thẳng ra một chưởng về phía thân ảnh kia.Không ngờ thân thủ của kẻ kia cũng nhanh nhẹn phi thường.
Y thấy chưởng lực của Hàn Thiên Ma Nữ đánh ra thình lình và mạnh khôn tả thì không chút bối rối vung song chưởng lên tiếp liền một chiêu.– Ầm!Chưởng phong gặp nhau nổ lên trên không làm phát ra một tiếng động lớn làm kinh động xung quanh.
Thân hình Hàn Thiên Ma Nữ lùi lại đáp xuống đất trong khi đối phương dội bật ra sau thân hình xiêu xiêu muốn ngã.Ngay lúc ấy, một tiếng kêu lớn nổi lên:– Đại Hùng ca !… ca ca có sao không ?Thế rồi ngay sau tiếng nói là thân ảnh của một người nữa xuất hiện thình lình.
Người này thân hình tầm thước, mặt to, râu quai nón rập rạm.
Y vừa đến nơi liền chạy đến xem xét tình trạng của người kia.Hàn Thiên Ma Nữ sau cuộc chạm chưởng vừa rồi cũng phải kinh hoảng.
Không ngờ đối phương thực lực quả là hùng hậu.
Y có thể ngạch tiếp chưởng phong của nàng lên đến 7 thành công lực mà vẫn không chịu té ngã thì thật đáng nể.Hàn Thiên Ma Nữ đâu thể biết được.
Người vừa tiếp chưởng cùng nàng chính là lão đại trong Hồng Hoàn Song hung vốn rất nổi danh ở Vân Nam.
Hai người này võ công cao tuyệt, lãnh đạo quần hùng hắc đạo trong hơn 500 dặm ở Vân Nam, thực lực hết sức ghê gớm.
Bọn họ trong một lần chạm trán với Miêu Thiên Tường bị bà ta dùng độc dược hãm hại.
Bắt buộc phải theo về làm thuộc hạ cho bà ta thì mới được sống sót.
Như vậy cũng đủ biết Hồng Hoàn song hung võ công cao đến mức nào rồi.Gã Đại Hùng sau khi đánh ra một chưởng, tưởng rằng có thể quật ngã đối phương, không ngờ chưởng lực phản công lại mạnh đến mức làm cả người gã dội ngược ra sau.
Nội thương bộc phát.
Hai bên khóe miệng ri rỉ chảy ra hai dòng máu đỏ.Mâu Sỹ Đạt thấy đại ca thân đã trọng thương thì nổi giận lôi đình.
Y đưa mắt nhìn 2 kẻ trước mặt với ánh mắt căm thù.Hàn Thiên Ma Nữ lúc này cũng không ham đánh.
Nàng vốn dĩ chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi Ngọc gia trang để thoát khỏi trận vây công của đàn rắn kia.
Là người có kinh nghiệm Hàn Thiên Ma Nữ biết hai người ở lại đây thì nhất định sẽ phải một trường huyết đấu.
Trong khi đó, nhiệm vụ chính đến đây chỉ để tìm người chứ không phải để cùng đối phương động thủ can qua.Việc làm đó, vừa gây nên khó khăn cho việc tìm kiếm, vừa lại khích động đối phương cử thêm cao thủ đến đây thì lại càng thêm rầy rà.
Thà rằng trong lúc chưa giáp mặt bọn nàng chuồn đi còn hiệu quả hơn.Hàn Thiên Ma Nữ nghĩ vậy nên sau khi ổn định khí lực liền giục Nhạn Nhạn cùng nàng đi ngay.Thế nhưng, Mâu Sỹ Đạt khí tức đại thịnh, đã không còn biết sống chết là gì cầm vũ khí xông thẳng về phía hai người.Hàn Thiên Ma Nữ chạy trước liền vung tay đưa thanh Ngọc địch ra đỡ.Hai thứ vũ khí chạm hẳn vào nhau làm cho thân hình Hàn Thiên Ma Nữ cũng phải run động.
Thế nhưng nàng tay không ngừng nghỉ múa Ngọc địch dài cả sải tay nhắm người Mâu Sỹ Đạt đâm tới.Mâu Sỹ Đạt thân hình loạng choạng, cũng không tưởng được đối phương chỉ là một cô gái trẻ lại có thể lợi hại đến vậy.
Y trong lúc này cũng không còn cách nào đành vung cặp Song Hoàn lên bảo vệ trước thân.Phải biết, Ngọc địch của Hàn Thiên Ma Nữ cứng rắn vô cùng.
Không biết xưa kia khi chế tạo ra chiếc Ngọc địch này Ngọc địch Thư Sinh đã dùng cách gì.
Chỉ biết rằng lúc này Ngọc địch và Song hoàn giao nhau dữ dội mà không thấy hiện tượng bị đứt gãy.Võ công của Mâu Sỹ Đạt lợi hại lắm mới có thể đứng đầu lãnh trong giới lục lâm vùng Vân Nam.
Không ngờ giờ đây y cầm Song hoàn sắc bén đánh tay đôi với một thiếu nữ trẻ tuổi lại không chút chiếm được ưu thế mà nhiều khi còn bị nàng ta dồn cho tay chân lính quýnh.Nhạn Nhạn đứng ngoài chân nhìn thấy gã rậm râu khi đã bị Lạc tỷ tỷ dùng Địch pháp kỳ dị vây bọc lại rồi.
Chuyện thắng bại chỉ trong thời gian ngắn nữa.Thế nhưng nàng chưa kịp vui mừng thì thấy Đại Hùng đang cầm Song Hoàn định xông vào.Nhạn Nhạn vội vàng quát lớn:– Tên súc sinh.
Ngươi không được bước tới.
Hãy xem kiếm đây.Thế rồi nàng không đợi cho gã kia kịp đến tiếp trợ cho người của mình, liền nhảy tới vung kiếm chém luôn.Đại Hùng thấy sư đệ nguy hiểm định liều mình tới giải cứu.
Không ngờ gã vừa lấy Song hoàn ra cầm tay thì đối phương đã xông tới rồi.
Thế là y đành phải bỏ ý định cứu người vung Song Hoàn lên cùng Nhạn Nhạn quyết một trận tử chiến.Nói về 4 kẻ bị truy đuổi lúc nãy, bây giờ đã bị bọn rắn bao bọc ở phía ngoài xa.
Tình hình lúc này có vẻ như bọn người trong trang viện đã hoàn toàn chiếm giữ ưu thế rồi.Bây giờ phía trong trang viện đã được đốt đuốc trở nên sáng rỡ như ban ngày.4 người bị bao vây hiện rõ là 1 nữ nhân và 3 gã đàn ông.
Nếu lúc này Vân Linh có mặt ở đây thì sẽ nhận ra nữ nhân kia thực sự không hề xa lạ với chàng.
Nàng chính là nữ đệ tử bất đắc dĩ tên gọi Bạch Ngọc Trân mà chàng đã thay sư phụ truyền thụ võ công lúc trước trong Thiên Âm cốc.Còn 3 gã đàn ông cùng đi với Bạch Ngọc Trân thì một là Trịnh giang Thiên đại hộ pháp của Ngọc gia trang, cũng là người được lão trang chủ cho đi cầu viện.
Người thứ hai là Bạch Đồ Sư – cha của Bạch Ngọc Trân.
Người cuối cùng là Lãnh Sát Thủ Đồ Kiến Thư là sư đệ của Bạch Đồ Sư.Lúc Trịnh Giang Thiên mang tín vật của lão trang chủ Ngọc Ban Thụ đến nhờ Lãnh sát thủ Đồ Kiến Thư giúp đỡ thì gia đình Bạch Đồ Sư cũng có ở đó.
Bạch Đồ Sư sau khi nghe chuyện lão trang chủ Ngọc Ban Thụ gặp nạn đến cầu cứu liền quyết định cùng sư đệ Đồ Kiến Thư và con gái lên đường cứu cấp.Thực tình mà nói, Bạch Đồ Sư cũng chịu ơn của Ngọc Ban Thụ giống như sư đệ của mình.
Năm xưa lúc còn phiêu bạt giang hồ, có lần cả 2 huynh đệ lão bị kẻ gian quần công tập kích bị thương rất nặng.
May nhờ lúc đó hai người gục ngã ở cạnh Ngọc gia trang, nhờ vậy mà được lão trang chủ cứu sống.Ân tình đó Bạch Đồ Sư ghi nhớ mãi.
Có điều nhà lão ở xa nên Ngọc Ban Thụ trong khi nguy cấp mới không cho người đến báo.
Hiện giờ Bạch Đồ Sư biết được tình trạng nguy hiểm của ân nhân thì quyết định báo ân tình này.
Đây là việc đáng làm dù rằng bản thân lão và gia đình cũng đang gặp cảnh nguy hiểm, bị địch nhân truy sát phải chạy đến đây.Dông dài một hồi, quay lại chuyện kinh hiểm của mấy kẻ đột nhập thì thấy, 4 người bên phe Bạch Ngọc Trân đang vung vũ khí lên tấn công tới tấp về phía bọn rắn kia.Lũ rắn đủ mọi kích cỡ lớn nhỏ lúc này đang lao như điên cuồng về phía địch nhân.
Hầu hết bọn chúng đều bị vũ khí trên tay bốn người đánh bạt, máu me bắn ra tứ túng, nhưng nổi giận dữ lại càng lúc càng tăng.Bọn rắn đói khát xông tới lớp chết thì bị đồng bọn nuốt lấy ăn mất cả xác, bọn khác thì tung mình trườn về phía bọn 4 người không chút sợ hãi.Thân hình của cả 4 trong thoáng chốc đã dính đầy máu tanh của bọn rắn bắn lên.
Thế nhưng lũ rắn đông quá mà dường như không biết sợ là gì xông tới ào ào như một dòng thác.Lãnh sát thủ Đồ Kiến Thư mặt mày vốn thường băng lạnh mà lúc này cũng không tránh khỏi kinh mang.
Y một tay cầm kiếm múa lên vi vút nhanh chóng đến mức giọt nước cũng chưa chắc vào lọt.Còn bên cạnh Đồ Kiến Thư là khuôn mặt tái xanh của Bạch Ngọc Trân, hai tay nàng cầm đôi song kiếm múa lên vun vút hết sức linh động.
Dường như không biết mệt mỏi là gì.Bên cạnh Bạch Ngọc Trân là Bạch Đồ Sư, lão già to lớn này y trang dính đầy máu rắn.Thanh kiếm to bản của lão vung lên tới đâu thân xác bọn rắn bay đi tới đó.
Lúc này lão gần như điên cuồng chém giết không còn suy nghĩ được gì nữa rồi.Người cuối cùng là Trịnh Giang Thiên lại đứng ở hàng ngoài cùng, sát bên cạnh Đồ Kiến Thư.
Trịnh Giang Thiên cũng đang ra sức diệt rắn.
Khuôn mặt lão hằn lên nét giận dữ trước đòn tấn công bất ngờ và quái ác này.Trong không trung lại liên tiếp vang lên những âm thanh kỳ dị.
Âm thanh này khi khoan nhạt, khi dồn dập.
Nó làm cho bọn rắn kia như điên cuồng xông vào tấn công 4 người mà không biết sợ chết là gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...