Vân Linh theo lời chỉ dẫn của sư thúc liên tục bôn hành trong 3 ngày liền cuối cùng cũng đến được nơi đã định.Trong mấy ngày đường, chàng liên tục học hỏi được nhiều điều về quan hệ xã hội, phong tục tập quán, và cả các món ăn lạ mắt, lạ miệng trước giờ chàng chưa từng nghe qua cũng như chưa từng được nếm thử.Giả tỷ như món cháo Tô tử được làm chủ yếu từ hạt Tổ tử, ăn vào có mùi thơm, ngọt, hương vị đậm đà, khiến chàng từ nhỏ sống nơi sơn lâm thật sự rất thích thú.
Lại còn món Trường Xuân tửu được ngâm từ mật ong với câu kỷ và các dược liệu quý, lại còn gia thêm rượu Trúc diệp khiến cho khách nhân tha hồi mà thưởng thức hương vị đặc biệt.
Uống một lần vào là không thể quên hương vị tuyệt vời.Các món trà cũng lắm công phu, Vân Linh ngày nọ tùy tiện vào một trà quán, nghĩ rằng chỉ để uống vài ly giải khát, nào ngờ lúc tiểu nhị giới thiệu các loại như Trường Trai Trà làm từ Mạch môn đông và Bách hợp, Dương Sâm Trà lấy nguyên liệu từ Sâm niên đặc chế với các nguyên liệu ích khí dưỡng thần khác …Vân Linh nghe tiểu nhị nói nhiều đến các loại trà như thế chỉ còn biết kêu đại một loại uống thử xem hương vị thế nào.
Không ngờ chàng uống xong quả nhiên thấy mùi vị khác lạ.
Trời đang nóng bức mà sau khi làm ly trà vào tự nhiên thấy dễ chịu hẳn, mùi trà bốc lên thơm nức, uống vào lại có vị thanh, hương ngọt, cảm giác đậm đà, dù rằng cả ly trà chàng đã dùng xong.Vân Linh ngồi yên thưởng thức một lát, mới thấy rằng thành thị thực là phong phú, đa dạng.
Các món ăn, nước uống cũng cầu kỳ vô cùng, so với nơi ở của chàng trước kia ở Âm Thiên Cốc thực sự cực kỳ thuận tiện, muốn gì có nấy, quả là nơi hưởng thụ của những kẻ lắm tiền.Vân Linh nhớ lại lần trước chàng xuất sơn chỉ cơ bản dò theo tung tích của Sử Nguyệt Nga nên không quan tâm lắm đến các vấn đề này.
Đói thì chàng tìm chỗ mua thức ăn, mệt thì chàng tìm nơi tá túc.
Nhìn chung mọi sự sinh hoạt cực kỳ đơn giản.Thế nhưng, lần này chàng lên đường với một nhiệm vụ khác.
Lại đi đến một nơi xa lạ.
Tất nhiên trong lòng không khỏi lạ lẫm, có đôi chút kinh nghi trước quan cảnh xung quanh.Vân Linh hỏi đường đến Lâm Thư y viện.
Không ngờ chàng hỏi một hồi mới có người biết chỉ cho chàng rõ.
Người này là một gã tiều phu.
Theo lời gã thì Lâm Thư y viện thật ra là một trang viện cũ nát, ít người ghé đến.
Có lần gã đã đến đó bán củi nên đường hướng thế nào gã vẫn còn nhớ chút ít.Vân Linh mừng rỡ cố gắng nhập tâm những điều gã chỉ.
Chàng quyết định trước hết hãy ghé vào quán ăn trưa sau đó sẽ mua thêm một ít thức ăn mang theo để phòng khi trời tối.Đường đến Lâm Thư y viện quả nhiên nhiều dốc khó đi, cảnh sắc thật buồn tẻ, trơ trụi.
Nơi đây đất đá đan lẫn, cỏ cây ít mọc.
Nhìn tới nhìn lui chỉ thấy núi đồi chập trùng, đá tảng to bè mở ra chắn lối.
Không tìm thấy ở đâu một lối đi sẵn cho người khách lạ biết đường mà đến.Cũng may, Vân Linh nhớ lời gã tiều phu nói lúc trước nên cứ thẳng hướng tây nam mà tiến.
Càng đi về hướng tây, cảnh sắc lại có nhiều thay đổi.
Lúc này xen lẫn với đồi núi là những cánh rừng bạt ngàn.
Chàng đi một hồi nữa thì trước mặt đã thấy lấp ló một khu trang viện hoang tàn.Vân Linh vội vàng giảm cước lực, đứng lùi sau một tảng đá lớn chú ý nhìn quanh.Lâm Thư y viện được xây áp vào sườn núi, mặt quay ra hướng tây nam chính là hướng Vân Linh đang đứng.
Phía bên phải của Y viện là một rừng cây chằng chịt nối dài chạy dọc theo chiều dài Y viện.
Phía bên trái có một con lạch nhỏ được thiết kế rất khéo, ở đó có một cánh cửa mở ra để cho người trong Y viện có thể ra đó lấy nước dễ dàng.Nếu nhìn từ ngoài vào, quả thực nơi đây cực kỳ yên tĩnh, vắng lặng, không hề có chút kỳ lạ.
Thế nhưng, bằng vào võ công cao siêu, Vân Linh đã phát giác ra ở trong rừng cây có ít nhất 5 tay cao thủ ẩn mặt.Nhìn về hướng phía sau Y viện, trên phía sườn núi, Vân Linh lại có cảm giác có ai đang ẩn tàng đằng sau những phiến đá bí mật quan sát xung quanh.
Có điều, do khoảng cách giữa chàng và nơi đó quá xa, nên Vân Linh không sao dò được hơi thở của những người ẩn núp nơi đó.
Quả thật, đây là một ẩn số chưa thể giải đáp.Vân Linh càng nghĩ lại càng phục thầm vị sư thúc kia là người không tầm thường.
Lão dù không về nhà vẫn có thể đoán được cạm bẫy đang giăng sẵn chờ đợi bắt lão.Vân Linh ngẫm nghĩ một lúc.
Thật không biết cách nào xâm nhập vào Y viện kia.
Theo như sư thúc nói thì hiện ở Y viện còn có 2 người.
Cả hai đều là đệ tử do lão trực tiếp thu nhận từ nhỏ.
Nếu chàng liên hệ được với bọn họ thì cơ hội xâm nhập vào Y viện sẽ thuận lợi hơn nhiều.Tính là như vậy, nhưng làm sao Vân Linh có thể gặp được mấy người kia.
Tốt nhất đành phải tự mình nghĩ cách thôi.Vân Linh nhìn cảnh vật xunh quanh, nhận thấy trời đã bắt đầu tối.
Cơ hội đột nhập quả là tốt hơn nhiều.
Trường hợp nếu chàng e ngại bị phát hiện có thể hành động vào lúc ban đêm.
Còn như mạo hiểm, thì trước hết phải có kế sách mới được.Vân Linh nghĩ ngợi một lúc, chợt nhớ đến công phu Ảo bộ pháp của mình.
Công phu này lúc trước chính chàng đã dùng để bắt Tiêu Dao Dao ngay trong trận chiến dạo nọ.
Vân Linh nghĩ đến chuyện đó thì bật cười thầm, cho là mình ngu xuẩn sao không sớm nghĩ ra điều đó.Thế rồi chàng nhân lúc trời đất giao hòa, cảnh sắc u ám, không gian từ từ mờ tối liền nhanh chóng vận dụng Ảo bộ pháp lao vút vào trong Lâm Thư Y viện.Lâm Thư Y viện thực sự vô cùng rộng rãi, phòng ốc cực nhiều.
Có điều nơi đây cảnh sắc tiêu điều, người ở chẳng có.
Thực là khung cảnh bi ai vô tả.Vân Linh đi nhẹ nhàng qua từng căn phòng rộng lớn phủ bụi đầy.
Dưới đất cát đá không ai dọn dẹp làm cho người đi phải thật cẩn thận mới không tránh khỏi gây ra tiếng động.Vân Linh càng đi càng cảm thấy kinh ngạc.
Nơi này quả nhiên thật sự đáng nể.
Chỉ nhìn vào các phòng ốc san sát nơi đây cũng có thể thấy nơi này từng là chỗ cư ngụ của hàng trăm ngàn học viên thụ học.
Tiếc thay, giờ đây cảnh cũ không còn.
Người đâu chẳng thấy.
Chỉ còn chăng là những thanh cột trụ, những giá thuốc, những đồ dùng chế biến thuốc được để nằm rải rác trong các phòng tồn tàn, cũ kỹ và đầy mạng nhện giăng kín.Vân Linh sau phút bàng hoàng cảm thán liền bắt đầu lướt đi nhanh chóng qua các phòng.
Thân hình chàng ẩn hiện giữa cảnh trời sắc tối đen.
Thật khiến cho người khác phải kinh dị.Vân Linh vừa đi vừa lắng tai nghe ngóng xung quanh.
Nơi đây rộng quá, lại có quá nhiều phòng ốc.
Vì vậy âm thanh nếu có cũng khó mà nhận rõ.
Vân Linh đi từ ngoài vào trong đến hơn 7, 8 mươi phòng mới bắt đầu nghe thấy chút ít tiếng động.Nơi phát xuất âm thanh đó, xem chừng cách chỗ Vân Linh đứng ước chừng hơn 500 trượng.
Lại bị các dãy phòng to lớn ngăn cản nên việc tiếp cận rất tốn thời gian.Vân Linh nhìn cảnh trời đã vào đêm.
Tự nghĩ hiện tại nếu mà chàng lăng không trên các mái ngói mà đi cũng khó có người phát giác ra được.Thế rồi nghĩ sao mà vậy.
Thân hình Vân Linh bay nhẹ nhàng lên trên không.
Hai chân vừa tiếp mái ngói, chàng liền nhanh chóng sử dụng Ảo bộ pháp lướt nhẹ đi.Thực tế việc làm này đối với một cao thủ hạng nhất võ lâm cũng chẳng có gì làm khó.
Nhưng đối với việc làm của Vân Linh hiện tại thì thật khác xa hơn nhiều.Thứ nhất, các mái ngói đều đã cũ kỹ và có không ít chỗ yếu ớt.
Nếu người đi trên đó không có được khinh công cao cường tất sẽ vướng vào nguy cơ ngã nhào xuống đất một cách bất ngờ.Ngoài ra, do Lâm Thư Y Viện cảnh vật yên tĩnh.
Vì thế, nếu người đi trên mái ngói mà không phải cao thủ tuyệt đại thì sẽ tạo nên tiếng chấn động rõ ràng mỗi khi họ di chuyển tới lui.Tất nhiên những điều đó không hề xảy ra với một cao thủ tuyệt đỉnh như Vân Linh.
Vì thế chỉ trong thoáng chốc chàng đã tiếp cận được với căn phòng nơi phát ra tiếng động.Từ trên nhìn xuống, thông qua khe nứt của mái ngói, Vân Linh tâm thần chấn động, hai mắt mở to, khuôn mặt hừng hừng sắc giận.Chàng không tưởng nổi tình thế kinh khủng chết người lại xảy ra ở nơi này.Trên một chiếc giường nhỏ đặt nơi góc phòng, một thân hình thiếu nữ loã lồ trần trụi nằm im bất động.
Hạ thể thiếu nữ dính đầy dịch chất và máu tươi chảy dài xuống hai bên đùi non trắng nõn.
Đây chính là hiện tượng chứng tỏ nàng nọ đã bị người ta dâm sát.Ngay trên ngực thiếu nữ.
Một ngọn truỷ thủ cắm ngập vào một bên trái đào tiên.
Máu từ vết thương chảy ra ước đẫm bộ ngực xinh đẹp làm cho khung cảnh lại càng tăng thêm phần khủng bố.Nhân vật còn lại duy nhất trong phòng lại là một gã trai độ chừng 24, 25 tuổi.
Gã này thân thể gần như trần truồng, chỉ có một mảnh vải nhỏ che lấy hạ thể, khuôn mặt nhìn thật tệ, hai mắt láo liên như đang tìm kiếm vật gì.Đột nhiên, gã trai mở miệng chửi rủa:– Mẹ nó! Lão già chết tiệt không biết dấu Y cảo ở đâu ? Ta đến tức chết vì lão mất!Rồi sau câu chửi.
Thân hình gã trai lại tiếp tục di động sang nơi khác tìm kiếm.
Trong phòng lúc này đồ đạc bừa bộn, các thứ to nhỏ, lớn bé đều tung toé cả lên.Vân Linh đoán ngay gã trai nọ chính là hung phạm giết hại thiếu nữ kia.
Có điều chàng chưa vội ra mặt vì còn muốn biết hành tung kì lạ của gã thực đang đại diện cho ai ? Gã là người của Đạo Vương hay là người của kẻ khác ?Không ngờ trong lúc gã trai đang ra công lục lọi thiếu điều bới tung tất cả mọi thứ trong căn phòng nhỏ này thì phía ngoài bỗng có tiếng động của y phục do người bên ngoài khinh thân tiến lại.Thinh âm của tiếng tà áo tất nhiên đã bị Vân Linh núp ở phía trên nghe được rõ ràng.
Thậm trí chàng còn nhìn rõ kẻ mới đến là một hán tử thân hình cân đối, khuôn mặt khá đẹp.Hán tử nọ nhẹ nhàng đáp thân ngay phía trước cửa.
Gã áo đen đang bực bội đưa mắt ngó ra miệng nói lớn:– Lạc ca ca … tiểu đệ không sao tìm thấy y cảo của lão Hoạt đản đó đâu cả ? Thật không biết lão quái vật để nó ở nơi nào ?Hán tử họ Lạc này vốn dĩ là sư huynh cùng cha khác mẹ với gã áo đen.
Hắn họ Lạc tên Kinh Hùng, là cao thủ rất giỏi về môn Tán hoa thủ.Gã áo đen là Lạc Thiên, cũng là một kẻ võ công khá cao siêu.
Nhưng biệt tài đặc dị của Lạc Thiên vốn không phải là võ công mà là môn ẩn thuật.
Gã có thể tàng ẩn ở bất cứ nơi nào, dưới bất cứ tự dạng nào cũng không ai phát hiện ra gã.
Đây quả là pháp môn cực kỳ lợi hại trong việc truy tìm tông tích và thu thập thông tin.Lạc Kinh Hùng thấy gã sư đệ Lạc Thiên đang tức giận thì khoái chí trong lòng, một mặt lại nghĩ:– Con người sư đệ quả là tự phụ! Không đáng để phụ thân dùng cho việc tiềm nhập.
Nếu không phải phụ thân quá tin vào năng lực của gã thì đâu đến nỗi giờ này y cảo thư bút của lão Thánh thủ thần y không lấy được đã đành mà ngay cả tình hình lão quái kia hiện nay ra sao người cũng không biết nốt.
Thật là quá tai hại.Lạc Kinh Hùng khuôn mặt hiện lên nét tiếu ý không sao kiềm được khi nghĩ đến cảnh tượng Di nương (mẹ của Lạc Thiên) đang méo mặt trước cơn lôi đình của phụ thân Lạc Thi Đạo vì việc thất bại của Lạc Thiên hôm nay.Nhưng may sao, lúc này gã Lạc Thiên còn đang mải tìm kiếm y thư nên không để ý đến nét đặc dị đó trên mặt sư huynh Lạc Kinh Hùng.
Nếu mà gã nhìn thấy chắc rằng Lạc Kinh Hùng không sớm thì muộn cũng bị gã ra tay độc thủ.Lạc Kinh Hùng giật mình nhìn thấy trên chiếc giường nhỏ là một mỹ nhân toàn thân lõa thể, máu me bê bết.
Qủa thật là cảnh tượng đáng kinh ngạc.Lạc Kinh Hùng nhìn thấy điều đó thì trong lòng lại nổi lên sự ghen tức vô cùng.
Thật sự gã đâu ngờ thằng em chết tiệt kia ẩn tàng trong môn hộ của lão Thánh thủ thần y Hoạt Trúc lại có cơ hội hưởng thụ được một đóa hoa xinh xắn như vậy.
Thật là tức không thể chịu được.Qủa thật Lạc Kinh Hùng tức giận như vậy cũng phải.
Lạc Thiên sư đệ gã thân hình không được oai phong như gã, lại còn có khuôn mặt khá xấu.
Vậy mà gã nọ lại được hưởng thụ mỹ nhân trẻ tuổi đẹp đẽ thế kia.
Đây có phải chăng là trời cũng cố tình sai sao.Lạc Kinh Hùng tức quá đâm ra nói sẵng:– Hừ … hừ … đệ sao lại ngớ ngẫn đi dâm sát ả tiểu muội vậy ? Chẳng lẽ đệ không tìm cách khai thác bí mật từ ả có phải hay hơn không ?Lạc Thiên lúc này đã chán nản cùng cực không còn hy vọng tìm kiếm bí thư y lục của Hoạt Trúc nữa.Gã vừa bước chân ra khỏi đám đồ bừa bộn thì nghe thấy Lạc Kinh Hùng nói thế thì khẽ cười lạnh lùng:– Con a đầu đó ương bướng quá sức.
Tiểu đệ đành phải hạ thủ ả đi để khỏi tiết lộ thiên cơ.Lạc Kinh Hùng lắc đầu nói:– Việc che dấu thân phận đệ không cần lo nữa.
Khi ta đến đây phụ thân đã dặn nếu đệ không tìm được y cảo thì bất tất phải ở lại đây nữa.
Chúng ta sẽ cùng nhau về Hồng ma viện ra mắt phụ thân để người dạy việc.Lạc Thiên nghe sư huynh nói vậy không khỏi ngỡ ngàng.
Gã không tưởng tâm huyết gần chục năm tiềm ẩn trong vai đồ đệ của lão thần y giờ đây lại phải tay không mà về ra mắt phụ thân lão gia thế này thì thật mất mặt.Thế nhưng sự việc cũng không thể trái lệnh.
Lạc Thiên đành phải quay sang thu dọn mấy thứ vật dược quý báu cho vào bọc áo.Lạc Kinh Hùng cơ bản không coi trọng gã sư đệ này.
Hắn thấy gã thần tình ngơ ngẫn rồi quay sang thu nhặt đồ đạc thì cười nhạt trong lòng đoạn quay người bỏ đi luôn.Vân Linh ngồi yên từ nãy đến giờ quan sát mọi sự đã bắt đầu hình dung ra cục diện.Gã áo đen Lạc Thiên kia hẳn chính là đệ tử của sư thúc chàng.
Thế nhưng gã nọ cũng chính là tên ẩn tàng bí mật của Hồng ma viện.
Thật là lợi hại.
Quả là không thể xem thường âm mưu của Hồng Ma Viện.
Bọn người đó chắc hẳn dã tâm cũng rất lớn mới có những hành động quái dị đến thế.Vân Linh lại nghĩ đến ái thê Ngọc Liên Hoa bị bắt vào tay người của Ma đao Hồ Nhất Long.
Không hiểu giữa Hồ Nhất Long và bọn người Hồng Ma Viện có liên hệ gì đến nhau không mà sao cùng lúc ra mặt đối phó cùng sư thúc chàng ?Vân Linh nghĩ đến đó không khỏi nẩy ra một ý tưởng táo bạo.
Chàng liếc mắt nhìn xuống thấy gã Lạc Thiên đang dùng Huỷ cốt tán để huỷ xác nạn nhân trên giường.
Đây có thể coi là hành động dâm xác, diệt tuyệt.
Bí ẩn đến cùng cực.Vân Linh trong lòng máy động, biết rằng gã nọ khi huỷ xác xong nhất định sẽ bỏ đi.
Chàng vội vàng dùng khinh công cao tuyệt chuồn ra phía trước cửa đứng đợi sẵn.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...