Các thiếu nữ đối với Vân Linh giờ đây trở nên rất khách sáo.
Họ rất ít khi bước ra khỏi gian nhà.Vân Linh đối với bọn họ cũng cảm thấy bất tiện.
Chàng biết hành vi của mình vốn dĩ rất khó tha thứ.
Nếu không vì chàng là phu quân của Ngọc Liên Hoa thì các nữ nhân kia phải xé xác chàng ra chứ không chịu để yên như vầy.Nhưng thật ra trong lòng các thiếu nữ lại rất kỳ dị.
Họ vừa yêu vừa hận chàng mà không biết phải xử lý ra sao.Ngọc Liên Hoa đối với chuyện này cũng rất nhạy cảm.
Nàng chỉ dựa vào lời nói ấp úng của các thiếu nữ cộng thêm sự khách sáo trong cư xử giữa Vân Linh đối với quần nữ là đã hiểu ra mọi sự.Ban đầu, nàng cũng chẳng dám tin điều mình nghĩ là sự thật.
Thế nên, nàng bí mật gọi bọn nữ nhân kia vào nhà.
Từ từ quản thúc lẫn đe dọa, buộc bọn họ phải nói ra toàn bộ sự tình từ lúc nàng bị thương ngất đi đến giờ.Mấy nàng thiếu nữ đều do Ngọc Liên Hoa nuối nấng từ nhỏ.
Căn bản không dám trái ý nàng điều gì.
Bây giờ họ bị Ngọc Liên Hoa tra hỏi gắt gao thì chẳng thể nào dấu được tuần tự kể ra hết cả.Ngọc Liên Hoa biết chuyện, nổi giận đùng đùng cho người gọi ngay Vân Linh vào nhà.
Vừa thấy mặt Vân Linh nàng đã gằn giọng hỏi lớn:– Chàng định cư xử thế nào với đám đệ tử của muội ? Chàng nói ra đi xem nào ?Vân Linh thấy nét mặt Ngọc Liên Hoa giận dữ như vậy thì cũng phát hoảng không biết nói năng ra sao, mà cũng không dám tin nàng nọ lại biết nhanh như vậy.Ngọc Liên Hoa thấy mặt Vân Linh bối rối, lại không nói tiếng nào thì cũng biết rằng lời nói của bọn nữ nhân là đúng.
Nàng thở dài, đau khổ nói:– 6 người thiếu nữ kia là do thiếp đưa về dày công nuôi dưỡng.
Đối với thiếp họ đều là người thân.
Chàng sao lại lợi dụng lúc chữa thương mà xúc phạm đến bọn họ? Chàng nói xem, như vậy có được không ?.Rồi Ngọc Liên Hoa lại dựng mày lên nhìn Vân Linh trách:– Thiếp cùng chàng phu thê đã đành.
Thế nhưng bọn họ đều là xử nữ.
Nếu chàng yêu thích bọn chúng cũng nên báo với thiếp một tiếng.
Sao lại đi cư xử ủy nhục bọn họ như thế.Vân Linh khuôn mặt đỏ bừng, thở dài, ấp úng nói:– Nương tử tha lỗi cho ta.
Thật sự ta không có ý ấy.
Nhưng những lúc như vậy đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, không thể điều khiển được.
Ta có cảm tưởng như thân xác này không phải của ta nữa mà là của người khác.– Hừ! Chàng nói vậy ai mà tin được.
Chàng có biết bọn thiếu nữ kia đau khổ thế nào không ? Ta thật sự muốn giết chàng để tạ tội với bọn chúng.Vân Linh thấy nàng giận dữ như vậy thì không biết nên nói thế nào.
Qủa thật chàng cũng không hiểu tại sao tư dưng mình sinh ra háo sắc đến vậy.
Cái cơ thể chàng trước giờ đâu có hiện tượng kỳ dị thèm muốn nữ nhân như thế? Đúng là không hiểu nổi.Ngọc Liên Hoa mắng Vân Linh xong thì thấy mặt chàng không hề có chút giận dữ mà còn tỏ ra hối lỗi vô cùng thì thở dài thầm hiểu lời nói lúc nãy của Vân Linh là chân thành, không phải vì muốn phủi bỏ tội lỗi mà nói ra như thế.Ngọc Liên Hoa suy nghĩ một lúc đoạn khẽ nói:– Tướng công đã nói như vậy thiếp cũng không biết làm sao.
Nhưng sự việc thật sự nghiêm trọng.
Nữ nhân trên đời sao thể để nam nhân nhìn ngó, sờ soạng vào người cho được.
Bây giờ hoặc là chàng phải lấy tất cả bọn họ, hoặc là tất cả sẽ phải chết hoặc ở góa suốt đời.
Chàng bảo thiếp biết làm sao đây ?Vân Linh không biết thế nào đành than dài:– Ta biết ta có lỗi lớn.
Từ trước khi gặp nàng ta cũng đã có hai vị phu nhân.
Bọn họ cũng xinh đẹp chẳng kém gì nàng.
Cũng vì ta tâm không định nên mới gây ra thảm cảnh này.
Giờ hối hận cũng không kịp.
Ta tùy nàng muốn xử lý thế nào cũng được.
Là nam nhân, lại là phu quân nàng.
Nay ta vũ nhục người của nàng, ta cũng không thể từ bỏ trách nhiệm được.Ngọc Liên Hoa nước mắt tuôn rơi giận dữ nói:– Chàng là kẻ đa tình đáng chết.
Thiếp hận chàng mà không thể làm gì chàng.
Đến nước này thì đành để cho chàng toại nguyện chứ còn biết làm sao.Ngọc Liên Hoa nói xong liền gọi 6 thiếu nữ vào rồi nói ra ý định của nàng muốn gã bọn họ cho Vân Linh.
Cả sáu thiếu nữ đều không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy.
Họ xấu hỗ đỏ mặt nhìn nhau rồi vội vàng quỳ rạp xuống không ai thốt được một lời.Ngọc Liên Hoa trong lòng đã quyết.
Nàng vốn không muốn chia sẻ phu quân cho bất kỳ ai, nhưng hoàn cảnh hiện tại đã làm nàng thay đổi ý định.Vân Linh không ngờ mọi chuyện cuối cùng lại được suông sẻ như vầy thì mừng rỡ vô cùng.Ngọc Liên Hoa thấy chàng lộ ra tia vui sướng thì tức giận dỡ giọng dấm chua ra nói:– Chàng đã được vợ đẹp, vậy từ nay nhớ phải cư xử sao cho công bằng.
Đối với hai người vợ trước của chàng khi nào gặp được bọn thiếp sẽ trao đổi với nhau thêm.Vân Linh ngượng nghịu lui ra ngay.
Còn các thiếu nữ lần đầu tiên được xác định thân phận rõ ràng cũng đều đỏ mặt không dám nhìn chàng.Mọi người ở lại trong nhà tranh thêm 10 hôm nữa.
Ngọc Liên Hoa đã bắt đầu đi lại được, nhưng hơi yếu phải có người dìu đi.Khung cảnh bên ngoài thật đẹp làm cho nàng cảm thấy vui vẻ.
Ngọc Liên Hoa khẽ hỏi hồng y thiếu nữ đang ngồi bên cạnh:– Hồng hồng ! Mấy hôm nay tướng công đối xử với bọn muội thế nào ?Hồng y thiếu nữ khuôn mặt thoáng hồng, ấp úng mãi mới nói:– Dạ thưa! Tướng công rất ít khi gặp mặt bọn muội.Ngọc Liên Hoa lắc đầu nói:– Vậy là không được.
Ta nghĩ có lẽ chàng ngượng với bọn muội nên mới như thế.
Chuyện này không nên để kéo dài sẽ không tốt về sau, việc này phải để ta ra tay mới xong.Mấy thiếu nữ ngồi bên cạnh Ngọc Liên Hoa đều xấu hổ không ai dám hỏi Ngọc Liên Hoa định làm gì.
Một lúc sau lại là Hồng y thiếu nữ không chịu được tò mò hỏi nhỏ:– Đại thư! Người định làm sao ?Ngọc Liên Hoa suy nghĩ một lúc, chợt mỉm cười nhìn quần nữ rồi thì thầm.
Sáu thiếu nữ vừa nghe xong ai nấy đều đỏ mặt tía tai, nhưng không ai dám phản đối lại ý kiến của Ngọc Liên Hoa.Ngọc Liên Hoa biết quần nữ xấu hổ quá nên quyết định chỉ định từng người một theo thứ tự tiến hành.Vậy là ngay trong đêm đó, Vân Linh vừa vào phòng mình đã thấy có một nữ nhân nằm sẵn trên giường.
Vân Linh kinh ngạc chưa hiểu ra sao, định lùi lại bước ra ngoài thì đã thấy Ngọc Liên Hoa chặn sẵn ở cửa.Chàng chợt hiểu ra mọi sự.
Khuôn mặt vừa sung sướng lại vừa bối rối.Tuy nhiên, trước sự việc như vậy chàng làm sao bỏ qua cơ hội cho đành.
Thế là, chỉ trong thoáng chốc, trong phòng chỉ còn tiếng thở hổn hễn của đôi nam nữ.Cũng phải nói qua, người được Ngọc Liên Hoa chỉ định hôm nay đến phòng của Vân Linh chính là Hắc y thiếu nữ.
Trong bóng tối Vân Linh không nhìn rõ mặt nàng, nhưng mùi da thịt của nàng thì Vân Linh vẫn còn nhớ khá rõ.Vân Linh ôm lấy thiếu nữ, hôn hít vuốt ve rồi gầy cuộc truy hoan.
Hắc y thiếu nữ vừa đau đớn, vừa sung sướng chỉ biết ôm chặt lấy tình lang cùng chàng bước lên đỉnh vu sơn.Một lúc sau, Hắc y thiếu nữ khẽ đẩy Vân Linh sang bên nói nhỏ:– Thiếp xin chàng ! Hôm nay như vậy đủ rồi.Vân Linh vừa mới công thành đoạn lũy, chưa được thỏa mãn liền ôm chặt lấy Hắc y thiếu nữ vuốt ve ngọc thể nàng.Hắc y thiếu nữ miệng thì nói vậy, nhưng bị chàng tấn công một lúc thì khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở hỗn hễ, đôi nhũ phong căng cứng.
Vân Linh biết thời cơ đã đến.
Chàng nhẹ nhàng khai mở động đào rồi cùng mỹ nhân đảo điên loan phụng cho đến tận cuối canh ba mới chịu rời nhau.Sáng hôm sau, Hắc y thiếu nữ hai má đỏ như trái anh đào từ phòng Vân Linh bước ra.
Các thiếu nữ xúm lại hỏi han.
Hắc y thiếu nữ vừa chạy vừa nói:– Bọn ngươi cứ từ từ rồi sẽ biết.
Ta không nói đâu.Thái độ đó làm quần nữ ngơ ngác.
Hồng y thiếu nữ quay sang Lam y thiếu nữ nói:– Thư thư! Chị Hắc Hắc không chịu nói gì cả.
Đêm nay là đến phiên của Thư thư.
Thư thư nhớ phải kể cho bọn muội nghe đó.Lam y thiếu nữ khuôn mặt bỗng bừng đỏ nói:– Ngươi đúng là ! Chuyện đó làm sao mà kể ra được.Quần nữ nhao nhao, kẻ nói, người cười trông thật vui nhộn.Qủa nhiên chỉ sau sáu đêm.
Quần nữ đối với Vân Linh đã trở nên khác hẳn.
Chuyện ái ân đã gắn kết họ lại làm một.
Bây giờ họ suốt ngày quấn quýt bên nhau chẳng chút xa rời....Cảm ơn ae đọc hữu đã ủng hộ (._.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...