Từng cơn gió lạnh mang theo mưa tuyết quất tới tấp vào người khách bộ hành đi một mình trong đêm tối.
Ánh trăng soi xuống vùng băng tuyết càng lộ rõ sự đơn độc của vị hành nhân.
Vân Linh, kẻ lữ hành đang lang thang trong gió tuyết.
Sao lạ vậy ? Bản thân Vân Linh cũng không thể lý giải nổi vì sao chàng lại phải rời Âm Thiên cốc làm chi.
Nhưng mà, chàng cảm thấy đơn độc, trống rỗng khi một mình ngồi trong sơn cốc.Vân Linh quyết định ra đi.
Chàng dò theo dấu vết của Sử Nguyệt Nga.
Hình bóng người ngọc làm cho tâm trí chàng không được an tịnh như lúc xưa.
Chàng muốn theo bóng của mỹ nhân để âm thầm hỗ trợ cho nàng.Hôm Sử Nguyệt Nga đối địch với Ưng thiên hành gặp nguy cấp, chàng đã âm thầm cho lão quái nếm thử một chiêu trong Vô hình chưởng.
Nhờ vậy, cục diện mới được vãn hồi.Chàng lại khôn khéo dụ lão quái Ảnh hồn thủ đi mất.
Nhờ vậy Sử Nguyệt Nga và Ngọc Phong Đao mới chạy thoát khỏi nguy hiểm.Khổ thay, khi Vân Linh quay lại, thì không sao tìm lại được tung tích của Sử Nguyệt Nga đâu nữa.
Tuyết rơi dầy đặc đã phủ kín mọi dấu vết chân ngựa lưu lại.May thay, Vân Linh đã nghe lỏm được việc Sử Nguyệt Nga định đi tìm sư muội ở Giang Lăng.
Vì thế, chàng dự định cứ hỏi đường đi Giang Lăng rồi mọi chuyện sẽ tính sau.Vân Linh đi được một lúc lâu.
Chàng nhìn ra phía xa, chợt thấy lấp lánh ánh đèn.
Vân Linh mừng rỡ vội vã tiến lại gần.Đột nhiên có tiếng ngựa hí đằng xa.
Rồi có hai thớt ngựa tiến lại.Vân Linh vội núp người sau thân cây trụi lá ở ven đường.
Chàng ngó mắt ra xem thì thấy hai kẻ lạ mặt đã tiến lại gần căn nhà nhỏ.Một người lớn tiếng nói:– Tiêu Dao Dao cô nương nên ra đây thì hơn.
Đừng trốn mãi trong đó vô ích.Trong nhà không có tiếng đáp lại.Tên còn lại bật tiếng cười rên rợn:– Mỹ nhân không muốn uống rượu mừng, định uống rượu phạt hay sao ? Nếu nàng không ra, bọn ta nổi lửa đốt căn nhà này lập tức.Trong nhà đột nhiên có tiếng kéo cửa.
Một nữ nhân rất xinh đẹp, mặt bạch y từ từ bước ra.Mỹ nhân chính là Tiêu Dao Dao, một trong tứ đại mỹ nhân trong võ lâm.Khuôn mặt nàng lạnh như băng sương, tay cầm kiếm, chiếu đôi nhãn thần giận dữ nhìn đối phương.Hai kẻ lạ mặt kẻ tả người hữu rút kiếm cầm tay.Tiêu Dao Dao nói:– Bọn các ngươi năm người, đã bị ta giết chết ba.
Thế mà còn dám theo ta nữa ư ?Hai gã nọ cười lên rùng rợn:– Tặc nữ.
Ngươi tưởng có thể yên thân mà rời khỏi nơi đây !.
Thật là lầm.
Nói cho ngươi biết.
Hiện tại ngươi chỉ có nước giơ tay chịu trói mà thôi.Tiêu Dao Dao lạnh lùng:– Bằng vào bản lĩnh của hai người mà cũng đòi khuất phục ta sao ?Đột nhiên, một tiếng rú lớn vọng lại.
Giữa đường trường xuất hiện thêm một lão già nhỏ nhắn và một thanh niên tuấn tú.Tiêu Dao Dao đưa mắt nhìn hai người này, khuôn mặt nàng chợt đanh lại.Thanh niên tuấn tú bật tiếng cười khanh khách, bước lên:– Tiểu sinh Hồ Thiên Hành xin có lời chào Lãnh hồn tiên tử Tiêu cô nương.Tiêu Dao Dao trong lòng tức giận, lùi lại một bước.Phải nói trong thiên hạ, gã Hồ Thiên Hành là một kẻ gây kinh hoàng nhiều nhất cho các nữ nhân.
Gã có khuôn mặt tuấn tú, nhưng cực kỳ giảo hoạt, dâm ác.
Bao nhiêu mỹ nhân đã bị hắn dâm sát kể từ hơn năm năm qua.Hồ Thiên Hành có một loại thuốc dâm dược cực kỳ lợi hại.
Nữ nhân nào chỉ cần ngửi phải thứ thuốc này thì vô phương thoát khỏi tay hắn.Tiêu Dao Dao làm gì không biết sự lợi hại của Hồ Thiên Hành.
Nàng thấy hắn bước lại gần thì không khỏi ớn lạnh rút chân, lùi lại.Hồ Thiên Hành miệng nở nụ cười, mắt liếc mỹ nhân, trong lòng cảm thấy dục vọng trào sôi.
Hắn nghĩ tới chốc lát nữa đây, thân hình mỹ nhân nằm gọn trong tay, thật là phỉ chí bình sinh mong đợi.Lão già nhỏ nhắn đi cùng với Hồ Thiên Hành đến đây là Ưng thiên hành.
Lão lớn tiếng nói:– Lãnh hồn tiên tử có nhận ra lão phu là ai không ?Giọng nói của lão chấn động âm thanh làm cho mọi người có mặt đương trường thất kinh.Tiêu Dao Dao nhìn lại lão quái.
Nàng nhận biết lão ta là một cao thủ rất lợi hại, nhưng không nhận ra lão là người nào nổi danh trên võ lâm.Ưng thiên Hành cười khanh khách, giọng bi tráng:– Không ngờ mới hơn chục năm không qua lại giang hồ mà uy danh của lão phu đã xuống quá thấp như vậy.Hồ Thiên Hành thấy lão nói thế cũng rất ngạc nhiên.Hai người cùng đến một lúc, nhưng vốn không hề biết nhau.
Nay nghe lão quái lên giọng như vậy hắn không khỏi vặn óc suy nghĩ.Đột nhiên, Hồ Thiên Hành nhớ đến một người.Hắn thất kinh vội quay người lại vái một vái rồi nói:– Lão tiền bối có phải là Ưng thiên hành lão nhân, nổi danh với pho võ công đặc dị Ưng trảo công hay không ?Lão quái Ưng thiên Hành cười ngất.– Khá lắm ….
khá lắm … không ngờ cũng có người nhớ ra danh hiệu lão phu.Toàn trường chấn động khi thấy lão quái công nhận lão chính là Ưng thiên Hành, một trong bát ma nổi tiếng võ lâm từ hai mươi năm trước.Tiêu Dao Dao lại càng lo lắng.
Nàng đang giữ trong tay quyển kiếm phổ Song long kiếm pháp của Thạch am thần ni.
Để có được cuốn kiếm pháp này nàng đã tốn không ít công sức đấu với ngũ quái.Hiện tại, xung quanh nàng đâu đâu cũng là cừu nhân.
E rằng không thể dễ dàng thoát khỏi cuộc vây công này.Ưng thiên Hành trợn mắt quát lớn:– Nha đầu! Mau đưa Song long kiếm phổ ra đây.Tiêu Dao Dao đâu dễ khuất phục.
Nàng đưa kiếm lên nói:– Song long kiếm phổ vốn dĩ của Thạch am thần ni.
Kiếm phổ này đâu thể để rơi vào tay bọn giang hồ ác độc như các ngươi.– Thật là đồ không biết sống chết.
Để ta xem ngươi võ công đạt đến trình độ nào mà dám lên giọng trước mặt ta như vậy.Ưng thiên hành vừa nói xong, thân hình đã như một cánh chim bay vụt tới.
Ưng trảo công từ trên đánh xuống một chưởng rất mạnh.Tiêu Dao Dao rú lên một tiếng, thân hình chuyển động.
Chưởng thế của Ưng thiên hành đã đánh trúng xuống nền đất tạo nên một tiếng ùm dữ dội.Bông tuyết bắn ra tung toé.
Tiêu Dao Dao nhảy vọt ra xa hai trượng, phi thân đào tẩu.Ưng thiên hành một chưởng công hụt, đâu dễ cho đối phương chạy thoát.
Lão cất tiếng quát vang như sấm, Ưng thiên thân pháp tức thì dỡ ra.Hai người thân pháp nhanh như gió đuổi nhau trên con đường phủ ngập tuyết.Hồ thiên hành và 2 gã còn lại trong ngũ quái không ai bảo ai, phi thân đuổi theo.Ưng thiên thân pháp của Ưng thiên hành cao thâm vô cùng.
Lão nhanh chóng đuổi kịp Tiêu Dao Dao.Chưởng phóng rú rít, nhằm sau lưng nàng đánh xuống một chưởng.Tiêu Dao Dao không dám liều lĩnh vội nhảy người sang một bên tránh được, nhưng như vậy thì khoảng cách của hai người còn lại rất gần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...