“Vi thần Thạch Xương khấu kiến hoàng thượng!”
Một lão nhân mặc quan phục quỳ gối trước một thanh niên mặc hoàng bào.
Nếu để Phùng Ngọc Yến ở chỗ này, nàng ắt hẳn sẽ rất ngạc nhiên. Vì người thanh niên này chính là người thanh niên trúng độc hôm qua đã đến chỗ
nàng khám. Triệu Húc, thiên tử của đất nước đại Tống.
“Đứng dậy đi!”
Triệu Húc lạnh nhạt nói. Lão nhân vội vàng đứng dậy.
“Nói kết quả đi!”
“Bẩm hoàng thượng, viên thuốc này thành phần cùng cách làm có chút kỳ
quái, vi thần cũng không thể nhìn ra được thành phần của nó. Tuy nhiên
viên thuốc này sẽ không mang độc tính gì, điều này vi thần có thể đảm
bảo. Còn ba gói thuốc chỉ là thuốc bồi bổ cơ thể, tuy vậy phối chế người có kiến thức y thuật cực kỳ cao siêu, vi thần không thể sánh bằng.”
“Ồ, nói thử một chút xem.”
“Bẩm hoàng thượng, các vị thuốc trong gói thuốc hòa hợp với nhau một
cách hoàn hảo. Bình thường khi kê thuốc, dù có thêm các vị trung hòa
vào, đơn thuốc cũng có một số thành phần không tốt cho sức khỏe. Người
ta có nói mười phần dược có ít nhất ba phần độc là ý này.”
Triệu Húc gật đầu, Thạch Xương tiếp tục nói tiếp:
“Thế nhưng đơn thuốc phục hồi sức khỏe này, hoàn toàn hòa hợp với nhau.
Điều này cũng nói lên rằng, khi người sử dụng, sẽ không có các tác dụng
phụ, mà dược lực lại hoàn toàn phù hợp để cho cơ thể hấp thu.”
“Nói như vậy, là cô gái kia có y thuật rất cao?”
“Cái này thần không dám nói, có thể đơn thuốc là do tổ tiên của cô gái đấy truyền lại cũng không biết chừng.”
“Vậy thuốc có thể uống?”
“Có thể uống. Kể cả không giải được độc trong người bệ hạ nhưng cũng không gây hại gì.”
“Không gây hại gì, ngươi không biết thành phần sao biết nó không gây hại gì?”
“Thần đã lấy thân thử nghiệm một chút, quả thật không có vấn đề gì.”
Triệu Húc nghe vậy yên tâm, dứt khoát cầm lấy viên thuốc uống vào, sau
đó ra lệnh cho thái giám hãm thuốc. Đối với vị thái y Thạch Xương này,
Triệu Húc cũng yên tâm vì lòng trung thành của hắn.
Cho Thạch Xương lui, Triệu Húc ngón tay đập đập nhẹ vào tay vịn của long tọa, trầm tư suy tính.
“Hoàng thượng.”
Hán tử hôm qua bảo vệ quỳ xuống cầu kiến. Người này tên gọi Tư Mã Viên,
là một cao thủ. Tư Mã Viên là đệ tử ngoại gia của Huyền Không thần tăng, thủ tịch Đạt Ma Đường chùa Thiếu Lâm. Vốn hắn học thành nghề xong liền
xuất sư, bản lĩnh xuất sắc khiến sư phụ của hắn khen ngợi không thôi.
Tư Mã Viên thuộc Tư Mã gia, vì chịu ân điển của Triệu Húc, tránh cho
việc Tư Mã gia bị kẻ xấu hãm hại nên Tư Mã Viên thề tận trung báo đáp
Triệu Húc. Có thể nói ngoài Thạch Xương vốn chỉ ham mê y thuật ra, Tư Mã Viên là người duy nhất mà Triệu Húc tin tưởng.
“Chuyện ta sai ngươi thế nào rồi?”
“Tất cả đã bắt hết, là âm mưu của Tây Hạ, muốn lợi dụng đánh thuốc độc hoàng thượng.”
Triệu Húc gật đầu, rồi hỏi tiếp:
“Đã điều tra lai lịch của Từ thiện y quán chưa?”
“Thần đã điều tra ra được, cô nương áo trắng tên là Phùng Ngọc Yến, con
gái của Phùng Danh ở … Năm nay mười sáu tuổi. Còn cô nương áo đen tên là Trình Y Y, thân phận không biết, tuổi tác khoảng mười bảy tuổi.”
“Có tra được cô nương áo đen sư thừa nơi nào không? Còn có, tiểu cô nương kia tên gì?”
“Không thể tra được. Tiểu cô nương bảy tuổi tên gọi Phùng Tiếu Tiếu, gọi Phùng Ngọc Yến là sư phụ. Y thuật nàng cũng rất cao siêu, có vẻ y thuật Phùng Tiếu Tiếu là do Phùng Ngọc Yến cô nương chỉ dạy.”
“Cô nương áo đen so với ngươi thế nào?”
“Mạnh hơn thần rất nhiều!” Tư Mã Viên nghiêm túc bẩm báo.
Triệu Húc cau mày, bản lĩnh của Tư Mã Viên hắn biết rất rõ ràng. Tư Mã
Viên tuy trên giang hồ không nổi danh, nhưng thực lực chân thật đạt tới
nhất lưu võ lâm cao thủ đấy.
“Ngươi nói, ba người này tới đây làm gì?”
“Theo thần đoán, ba người này do Phùng Ngọc Yến làm chủ, đến nơi này quả thật chỉ để khám bệnh miễn phí.”
“Nói thử chút xem.”
“Ba người này, Trình Y Y cùng Phùng Tiếu Tiếu luôn luôn nghe lời Phùng
Ngọc Yến. Từ khi bọn họ xuất hiện ở Lâm An, Phùng Ngọc Yến liền ngay lập tức mua lại y quán, sau đó chỉ tập trung vào chữa bệnh miễn phí.”
Triệu Húc gật đầu nghe tiếp.
“Hai hôm trước, Triệu Tuấn, đại nhi tử của Triệu vương gia có đến y quán khám bệnh. Hắn tham lam sắc đẹp Trình Y Y cùng Phùng Ngọc Yến muốn bắt
hai nàng về, nhưng lần đầu có tám hạ nhân bị Trình Y Y một chiêu đánh
bay, lần thứ hai mang năm mươi lính đến thì hai mươi người bị Trình Y Y
dùng roi đả thương trong chớp mắt.”
Triệu Húc mặt sáng lên.
“Triệu Tuấn mấy ngày nay cầu xin Triệu vương gia mang người đi bắt,
nhưng Triệu vương gia cự tuyệt, cấm túc Triệu Tuấn ở nhà. Y quán bên kia hoạt động vẫn bình thường, mỗi ngày chữa cho khoảng bốn mươi tới năm
mươi bệnh nhân. Đại đa số đều khỏi chỉ trong vài ngày.”
“Một người võ nghệ cao cường, một người y thuật siêu phàm. Nhân tài như vậy, không dùng quả thật đáng tiếc.”
“Ý hoàng thượng là?”
“Ngày mai, tuyên chỉ phong chức cho Phùng Ngọc Yến chức vị Thái Y, Trình Y Y chức Ngự sử.”
“Hoàng thượng, thứ cho thần cả gan nói. Hai vị cô nương kia chưa chắc đã đồng ý nhận chức. Hơn nữa các quan trong triều phản ứng sẽ rất mãnh
liệt.”
“Hừ, dùng người là việc của trẫm, kẻ nào dám ý kiến?”
“Hoàng thượng, thần có nghĩ đến một cách.”
“Cách gì?”
“Hoàng thượng thể hiện bản lĩnh, khiến cho cả hai tiến cung, chẳng phải
sẽ thuận tiện cả đôi đường sao? Hơn nữa hai cô gái kia đều rất đẹp.”
Triệu Húc thật ra không phải không có ý gì với Trình, Phùng hai người.
Nhưng hắn cũng không phải người lỗ mãng. Huống hồ như Trình Y Y cô gái,
không phải dựa vào cái thân phận Hoàng thượng là có thể muốn cho nàng
tiến cung được. Người trên giang hồ, mấy ai coi trọng triều đình đâu.
Nàng chỉ cần tùy tiện tìm một nơi ở ẩn, vậy là hắn cái gì cũng sẽ không
chiếm được.
“Được rồi, ta nghĩ một chút.”
Triệu Húc không nghĩ ép buộc hai nàng, hắn xem ra là phải tự mình đi một chuyến nữa, xem có cơ hội mang về người đẹp không. Dù chỉ một người
cũng đã là có lời rồi. Còn nói hắn muốn ai? Thật sự thì đàn ông ai cũng
mang lòng yêu thích cái đẹp rồi, mà cái đẹp thì Phùng Ngọc Yến quả thật
là người đẹp nhất hắn từng được thấy. Hơn nữa, mùi thơm trên người nàng
khiến hắn nhớ mãi không quên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...