Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Phùng Tiếu Tiếu chợt đưa mũi lại ngửi ngửi xung quanh Phùng Ngọc Yến, sau đó ngạc nhiên hỏi:

“Sư phụ, ngươi bao nhiêu ngày không tắm, cư nhiên mất mùi thơm rồi?”

Phùng Ngọc Yến dở khóc dở cười. Đây là nàng sau khi bị lộ tại Triệu
vương phủ liền nghĩ ra biện pháp phòng tránh mùi thơm trên cơ thể mình
có thể khiến địch nhân nhận ra. Biện pháp này cũng khá đơn giản, trực
tiếp dùng nội lực hình thành một tầng tráo ngăn cho mùi hương bay xa
khỏi cơ thể. Chính là biện pháp này có chút tiêu hao nội lực, đặt trường hợp Vô Song có lẽ không đủ nội lực đấy. Tuy nhiên đối với Phùng Ngọc
Yến có hơn bốn ngàn bốn trăm năm nội lực, căn bản chính là chín trâu mất một sợi lông, nội lực vừa hao đã được lập tức bổ đầy, cũng coi như
không hề tiêu hao gì. Nhưng có một cái nhược điểm, đó là khi nàng dùng
nội lực hình thành tầng tráo, nếu ai tiếp xúc sẽ bị nội lực nàng đả
thương.

Vô Song cũng lấy làm kỳ quái, liền hướng hít hít vài hơi rồi nói:

“Không đúng nha, nếu hôm nào Ngọc Yến tỷ không tắm, mùi thơm còn khuếch
tán dữ dội. Thế nào mà ngồi gần như vậy lại chỉ thấy có một chút?”

Phùng Ngọc Yến cười nói:

“Là ta có biện pháp ngăn chặn, các ngươi cũng đừng chạm vào người của ta, kẻo bị thương đấy.”

Vô Song và Phùng Tiếu Tiếu đều là Phùng Ngọc Yến não tàn phấn, dĩ nhiên hai người đều nghe nàng răm rắp.

Ba người lén lén đến gần, chỉ thấy một ngôi từ đường, bên trong là rất
nhiều bài vị. Trên sảnh có bốn năm ngọn nến đỏ cháy sáng rực, ở giữa có
một người ngồi, khẽ phe phẩy chiếc quạt.

“Là Âu Dương Khắc. Không thấy Trình Y Y đâu cả.”

Vô Song nói nhỏ. Phùng Tiếu Tiếu mặc dù thắc mắc Âu Dương Khắc là ai, nhưng cũng không dám hỏi.

Chỉ thấy tám thiếu nữ mang cái bao vào đại sảnh nói:

“Công tử gia, đã đón Trình đại tiểu thư về đây rồi.”


Âu Dương Khắc cười nhạt hai tiếng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài sảnh nói:

“Các vị bằng hữu, đã tới đây rồi sao không vào gặp nhau?”

Phùng Tiếu Tiếu lại tưởng bị Âu Dương Khắc phát hiện, đang định cử động thì bị Vô Song kéo lại.

Đám ăn mày núp ở đầu tường góc nhà biết đã bị hắn phát giác, nhưng chưa
có hiệu lệnh của Lê Sinh đều im lặng không lên tiếng. Âu Dương Khắc
nghiêng đầu nhìn cái bao vải một cái, cười nhạt nói:

“Không ngờ lại có thể mời được đại giá mỹ nhân dễ dàng như thế.”

Rồi thong thả bước lên, chiếc quạt khẽ vung một cái đã biến thành một ngọn thiết bút.

Chợt nghe vèo vèo hai tiếng, chỗ song cửa có hai ngọn tụ tiễn phóng mau
tới bối tâm Âu Dương Khắc, nguyên là người trong Cái bang đã thấy rõ
tình thế nguy hiểm nên động thủ trước.

Âu Dương Khắc lật tay trái lại, ngón trỏ và ngón giữa cặp cứng một ngọn, ngón út và ngón vô danh cắp cứng một ngọn, lách cách hai tiếng, hai mũi tụ tiễn đã gãy thành bốn đoạn. Quần cái thấy công phu của hắn như thế
ai cũng hoảng sợ.

Một người ăn mày quát:

“Lê Sư thúc, ra mau đi.”

Câu nói chưa dứt, soạt một tiếng, cái bao vải đã bị xé tung, hai ngọn
phi đao bắn mau ra, trong ánh đao Lê Sinh lăn tròn ra kéo tấm bao vải
che trước ngực nhảy vọt lên.

Âu Dương Khắc cười nói:

“Mỹ nhân lại biến thành ăn mày, trò ảo thuật bằng bao vải này cao minh thật?”

Lê Sinh quát:

“Trong ba ngày nay ở vùng này liên tiếp có bốn cô nương bị mất tích, đều là việc hay của các hạ phải không?”


Âu Dương Khắc cười nói:

“Huyện Bảo ứng còn chưa nghèo mà, tại sao bổ khoái lại biến thành xin cơm thế?”

“Ta vốn không xin cơm ở đây, tối qua nghe đám ăn mày nhỏ nói lại ở đây
đột nhiên có bốn đại cô nương bị người ta bắt cóc, lão khiếu hóa nhất
thời cao hứng nên qua xem thử.”

Âu Dương Khắc hờ hững nói:

“Mấy cô nương ấy cũng chẳng có gì đẹp, nếu ngươi muốn thì chúng ta đều
là người võ lâm, đã gặp ngươi thì giao cho ngươi luôn. Đám ăn mày ăn một cái chân cua chết cũng khen ngon, có quá nửa là ngươi đã coi bốn cô
nương ấy như bảo bối rồi.”

Tay phải vung một cái, mấy nữ đệ tử của y vào trong dắt bốn cô gái ra,
người nào cũng áo quần xốc xếch, thần sắc tiều tụy, khóc sưng cả mắt.

“Thằng khốn nạn này!”

Vô Song nghiến răng, rồi quay sang Phùng Ngọc Yến nói nhỏ:

“Tỷ, nhất định phải để ta thiến hắn.”

Phùng Ngọc Yến lúc này mặt cũng toát sương lạnh, gật đầu. Nàng bản thân
liền ghét cay ghét đắng thằng này, biết vậy hồi ở Triệu vương phủ, trực
tiếp phế hắn tiểu đệ đệ, miễn cho hắn đi gieo họa khắp nơi.

Lê Sinh thấy tình hình như thế lửa giận bốc lên, quát:

“Bằng hữu cao tính đại danh là gì? Là đồ đệ môn phái nào?”

Âu Dương Khắc vẻ mặt vẫn nhơn nhơn như vô sự, nói:


“Ta họ kép là Âu Dương, lão huynh ngươi có gì dạy bảo?”

Lê Sinh quát:

“Ta với ngươi tỷ thí một phen.”

Âu Dương Khắc nói:

“Vậy thì tốt quá, ra chiêu đi.”

Lê Sinh tay phải giơ lên, đang định ra chiêu, đột nhiên trước mắt bóng
trắng chớp lên, sau lưng có tiếng gió rít, vội vàng nhảy vọt lên phía
trước, sau cổ đã bị người ta đánh trúng, may mà y nhảy rất nhanh, nếu
không thì yếu huyệt trên cổ đã bị chụp rồi. Lê Sinh là đệ tử tám túi
trong Cái bang, vai vế rất cao, võ công lại giỏi, quần cái ở vùng Lưong
Chiết đều do y quản lĩnh, là nhân vật nổi tiếng trong Cái bang, nào ngờ
vừa ra tay đã gặp nguy hiểm, mặt đột nhiên nóng bừng, không kịp quay lại đã lật tay chém ngược lại một chưởng.

Âu Dương Khắc thấy y trả đòn trầm mãnh, không dám thẳng thắn đón tiếp,
nhảy ra một bên tránh khỏi. Lê Sinh lúc ấy mới quay lại, sãi chân sấn
lên ra chiêu, hai tay ôm hờ trước bụng, vù một tiếng vẽ thành một vòng
tròn.

Âu Dương Khắc thấy y bộ pháp trầm ổn, thủ kình cương mãnh, chiêu Số tinh kỳ cũng không dám coi thường, cắm chiếc quạt lên gáy, tránh qua phát
quyền của đối phương, ra quyền như chớp đánh vào vai phải Lê Sinh.

Lê Sinh dùng chiêu Phạn lai thân thủ trong Tiêu dao du quyền pháp gạt
ra. Âu Dương Khắc quyền trái ngoặc lại, đợi đối phương giơ tay gạt ra,
trong chớp mắt lách ra sau lưng hắn, năm ngón hai tay chụm lại cùng đánh vào yếu huyệt trên lưng Lê Sinh.

Lúc ấy quần cái bên ngoài nhìn thấy Lê Sinh và địch nhân động thủ đều ào ạt sấn vào sảnh, dưới ánh đèn vừa thấy Lê Sinh gặp nguy hiểm muốn xông
lên giúp đo những đã không kịp.

Lê Sinh nghe thấy tiếng gió sau lưng, đã cảm thấy đòn chạm tới áo, trong chớp mắt ấy lật tay chém ngang ra, vẫn là chiêu Thần long bái vĩ trong
Hàng long thập bát chưởng vừa sử dụng. Âu Dương Khắc không dám đón đỡ
chưởng ấy của hắn, thân hình lui mau lại phía sau tránh ra.

Võ công của Lê Sinh kém xa Âu Dương Khắc, đánh được ba bốn mươi chiêu đã năm sáu lần liên tiếp gặp nguy hiểm, lần nào cũng dùng chiêu Thần long
bái vĩ giải nạn thoát hiểm.

Âu Dương Khắc sãi chân bước lên, từng bước từng bước ép Lê Sinh vào góc
sảnh. Lê Sinh hiểu rõ dụng ý của địch nhân, dời bước xoay người, muốn từ góc sảnh xoay ra giữa sảnh, nhưng mới lùi một bước Âu Dương Khắc đã

buông tiếng cười dài, vung quyền sấn vào, bùng một tiếng đánh trúng
trán.

Lê Sinh bị đau trong lòng hoảng sợ, vượn tay đón đỡ, địch nhân quyền
trái đã đánh tới, trong chớp mắt trên đầu liên tiếp bị trúng năm sáu
quyền, lập tức đầu váng chân nhũn, loạng choạng mấy cái ngã lăn ra đất.

Quần cái ào lên cứu viện, Âu Dương Khắc quay người lại chụp lấy hai
người sấn lên đầu tiên ném ra ngoài tường, hai người đập mạnh vào tường
lập tức ngất đi, số còn lại nhất thời không dám xông tới.

Âu Dương Khắc cười nhạt nói:

“Công tử gia là hạng người nào mà lại làm theo ý bọn ăn mày thối tha các ngươi? Ta cho các ngươi gặp một người!”

Rồi vỗ hai tay vào nhau một cái, hai nữ đệ tử của y đẩy một cô gái trong nội đường ra, hai tay bị trói quặt ra sau lưng, thần thái bơ phờ, nước
mắt không ngừng chảy xuống trên khuôn mặt trắng như ngọc, chính là Trình đại tiểu thư.

Âu Dương Khắc xua xua tay phải, đám nữ đệ tử lại dắt Trình đại tiểu thư trở vào nội đường. Hắn đắc ý nghênh ngang nói:

“Lão ăn mày trên lầu mai phục nhưng không biết tại hạ đã giữ dưới cầu
thang, lập tức mời Trình đại tiểu thư rồi về trước chờ đón đại giá của
các ngươi.”

Phùng Ngọc Yến dĩ nhiên biết Trình đại tiểu thư đã bị Âu Dương Khắc tóm
được, nhưng để dẫn ra Trình Y Y cùng Âu Dương Khắc, không cách nào khác
đành phải để hắn đắc thủ.

Âu Dương Khắc phe phẩy chiếc quạt, nói:

“Cái bang danh vọng không phải nhỏ, nhưng hôm nay gặp nhau quả thật
khiến người ta cười hở cả răng, Thâu kê mô cẩu quyền, Yếu phạn tróc xà
chưởng gì gì đều đánh ra cả rồi. Từ nay trở đi còn dám cản trở công việc của công tử gia không? Nể mặt Hồng bang chủ của các ngươi, ta tha mạng
cho lão ăn mày này chỉ là muốn mượn y hai con mắt để ghi nhớ.”

Nói xong chìa hai ngón tay ra đâm thẳng vào mắt Lê Sinh.

Lê Sinh nhắm chặt mắt lại, không cam lòng chờ đợi mình mắt bị móc. Chỉ
nghe một tiếng thét chói tai, Lê Sinh lập tức mở mắt ra, liền thấy Âu
Dương Khắc toàn thân bay ngược lại phía sau. Lê Sinh thấy bên cạnh mình
từ lúc nào xuất hiện một thanh niên anh tuấn trẻ tuổi, rõ ràng Âu Dương
Khắc bị đánh bay chính là kiệt tác của vị thiếu hiệp này đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận