Sáng sớm, Mộ Dung Vô Song đã gõ cửa phòng Phùng Ngọc Yến.
“Ngọc Yến tỷ, chúng ta đi tìm Quách Tĩnh đi!”
Phùng Ngọc Yến đeo lên mạng che mặt, gật đầu. Hai người đi ra ngoài khách điếm.
Trung Đô Bắc Kinh là kinh thành nước Đại Kim, là nơi danh thắng phồn hoa đứng đầu thiên hạ lúc bấy giờ, dù là cựu kinh Biện Lương hay tân đô Lâm An nhà Tống cũng không bằng.
Lầu hồng gác vẽ, cửa đỏ rèm thêm, xe ngựa phóng huyên náo phi thường.
Quầy cao tiệm lớn, đều bày hàng hóa quý báu, trà đình tửu điếm chỉ thấy
khách khứa giàu sang. Đúng là màu sắc đầy ngõ, đàn sáo vang trời, ánh
vàng chói mắt, gấm lụa bay hương.
Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song đi trên đường cũng gây hấp dẫn người đi
đường. Không chỉ vì hai người ăn mặc tương phản nhau, Vô Song một thân
đồ đen, Phùng Ngọc Yến một thân đồ trắng, mà còn là vì Phùng Ngọc Yến
tuy đeo mạng che mặt, nhưng dáng người quả thật mỹ nhân thướt tha, thêm
nữa thân mình luôn tỏa ra hương bách hợp.
Nhưng Bắc Kinh trị an cũng không tệ, hai người cũng hông đeo kiếm, không có bị quấy rối cản đường đi. Hai người cũng tranh thủ mua sắm một ít đồ thường dùng và một ít lương khô.
Đi dạo gần nửa ngày, hai người tiến đến một chỗ có tiếng người huyên
náo, một đám đông xúm xít lại quây xung quanh một bãi đất trống lớn,
dưới đất cắm một ngọn cờ nền trắng viền đỏ thêu bốn chữ lớn Tỷ Võ Chiêu
Thân màu vàng.
“Đến rồi! Có thật, Ngọc Yến tỷ, tỷ võ chiêu thân có thật!”
Vô Song mừng rỡ kêu lên, hai người nhanh chóng tiến tới gần. Phùng Ngọc
Yến ánh mắt đảo qua, thấy một thiếu niên mặc quần áo phong cách Mông Cổ, liền chỉ cho Vô Song:
“Vô Song, ngươi xem có phải Quách Tĩnh không?”
Vô Song sáng mắt nhìn qua, lập tức vẻ thất vọng hiện trên khuôn mặt. Hắn nói:
“Ai da, cũng biết là Quách Tĩnh không đẹp trai, nhưng nhìn thật mới thấy thất vọng a.”
Thật ra cũng không trách Quách Tĩnh, hắn tuy mày rậm, mũi hơi to một
chút, nhưng ánh mắt rất trong sáng, khuôn mặt nghiêm nghị khá nam tính,
da thì hơi ngăm đen một chút, nhìn chung là khỏe mạnh. Rất tiếc là với
tiêu chuẩn đẹp trai của Mộ Dung Vô Song tại thế giới hiện đại, Quách
Tĩnh cũng không phải là đẹp trai.
Phùng Ngọc Yến cười nói:
“Quách Tĩnh tuy không đẹp trai nhưng hắn làm người chân thật. Ngươi nếu
chỉ thích ngắm đẹp trai có thể ngắm Hoàn Nhan Khang hoặc Âu Dương Khắc,
chắc sẽ không làm cho ngươi thất vọng.”
Vô Song hừ một cái nói:
“Hai cái đấy không một cái tốt, một cái là phản quốc cầu vinh, bất trung bất nghĩa bất hiếu, một cái là đại dâm tặc. Nói chung là kết cục chết
tốt, nếu không chết ta cũng phải tiễn hai cái xuống dưới âm phủ.”
“Nhưng nghe nói nhiều chị em thích Âu Dương Khắc đấy, một nghiên cứu
trên mạng, lựa chọn Âu Dương Khắc, Hoàng Dược Sư và Quách Tĩnh thì Âu
Dương Khắc và Hoàng Dược Sư chiếm đa số.”
Phùng Ngọc Yến híp mắt cười nói. Vô Song bực mình đáp:
“Mấy nàng đó nói làm gì, dù sao ta là ta, các nàng là các nàng. Hơn nữa, dù ta có thích, hiện tại cũng không được cái tác dụng gì, ta vẫn là
sống một mình thôi.”
Bỗng Vô Song quay sang Phùng Ngọc Yến cười nhe răng nói:
“Không, ta vĩnh viễn sống cùng Ngọc Yến Tỷ!”
Phùng Ngọc Yến lắc lắc đầu, sau đó cùng Vô Song chen lên phía trước.
Một thiếu nữ áo đỏ đứng dưới ngọn cờ, thiếu nữ mặt có vẻ phong trần nhưng mắt sáng răng trắng, dung mạo xinh đẹp.
“Nàng hẳn là Mục Niệm Từ a, so ra vẫn kém Ngọc Yến tỷ.”
Phùng Ngọc Yến nghe Vô Song thì thào mà dở khóc dở cười. Có lẽ người
được khen xinh đẹp mà không vui nổi ở trong thế giới này chỉ có Phùng
Ngọc Yến mà thôi.
Chỉ thấy Mục Niệm Từ và một hán tử trung niên hạ giọng nói mấy câu.
Phùng Ngọc Yến dĩ nhiên đoán được hán tử kia chính là Mục Dịch – Dương
Thiết Tâm. Phùng Ngọc Yến cũng toát ra trong đầu băn khoăn, không biết
có nên cứu vợ chồng Dương Thiết Tâm không. Nàng quyết định nhìn sang Mộ
Dung Vô Song hỏi:
“Vô Song, ngươi biết số phận Dương Thiết Tâm, ngươi có định cứu hắn không?”
Vô Song ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
“Chúng ta nếu không ở đây thì không giúp được bọn hắn, nếu đã ở đây thì
chúng ta nên giúp. Ta cảm thấy vợ chồng hắn rất đáng thương.”
Thật là tốt cô nương, Phùng Ngọc Yên âm thầm gật đầu.
Mục Dịch nói chuyện với Mục Niệm Từ, sau đó gật đầu, chắp tay vái người xem chung quanh bốn cái rồi lớn tiếng nói:
“Tại hạ họ Mục tên Dịch, người Sơn Đông, đi ngang quý địa, một là không
cầu danh, hai là không vì lợi chỉ vì tiểu nữ đã đến tuổi cập kê vẫn chưa có người mai mối. Nó từng có một lời thề là không mong chồng giàu sang, chỉ cần là hảo hán võ nghệ siêu quần, vì vậy lớn mật tỷ võ chiêu thân.
Phàm những người từ ba mươi tuổi trở xuống, hiện chưa có vợ, có thể
thắng được tiểu nữ một quyền nửa cước thì tại hạ sẽ lập tức gả tiểu nữ
cho y. Hai cha con tại hạ đi từ Nam lên Bắc, trải qua bảy lộ, chỉ vì các bậc hào kiệt thành danh đều đã có vợ, mà các bậc thiếu niên anh hùng
lại không chịu hạ cố, nên thủy chung vẫn không tìm được lương duyên.”
Nói đến đó, Mục Dịch dừng lại một lúc rồi ôm quyền nói:
“Bắc Kinh là nơi ngọa hổ tàng long. Ắt có nhiều cao nhân hiệp sĩ, tại hạ hành sự hoang đường, xin các vị rộng lòng bỏ qua.”
Vô Song quay ra nói nhỏ:
“Đi bao nhiêu nơi mà vẫn không ai đánh thắng được Mục Niệm Từ, chứng tỏ
Mục Niệm Từ này thân thủ rất khá. Nhưng sao ta nhìn không thấy khá?”
Phùng Ngọc Yến nghe xong lại một phen dở khóc dở cười. Sau đó cũng nhẹ nhàng giải thích:
“Vô Song, ngươi cũng đừng nghĩ như vậy. Ngươi được học công phu của sư
phụ ta, võ công hiện tại cảnh giới cũng đã rất cao. Mục Niệm Từ nàng
cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, lại không có danh
sư, không có võ công tốt. Đạt được tầm như vậy cũng đã là không sai.”
Mộ Dung Vô Song cảnh giới bây giờ cũng thuộc hàng võ học tông sư, ánh
mắt có nội công Cửu Dương Chân Kinh, Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp nâng
cao, dĩ nhiên có thể nhìn ra Mục Niệm Từ thân thủ sơ hở.
Vô Song gật đầu, sau đó cũng không nói gì.
Mục Dịch không thấy ai dám bước ra động thủ, quay người rút ngọn cờ lên, đang định cuốn lá cờ có bốn chữ tỷ võ chiêu thân lại, chợt hai phía
đông tây trong đám đông đồng thời có tiếng kêu lớn:
“Khoan đã.”
Hai bóng người nhất tề nhảy ra. Mọi người xung quanh nhìn thấy bất giác
cười phá lên. Phía đông là một ông già to béo, râu quai nón đầy mặt, quá nửa đã hoa râm, tuổi tác ít nhất trên năm mươi. Phía tây là một hòa
thượng đầu trọc.
Người béo mập nói với mọi người:
“Cười cái gì? Y tỷ võ chiêu thân, ta còn chưa có vợ, chẳng lẽ không được tỷ võ à?”
Hòa thượng kia mặt mày rạng rỡ nói:
“Lão công công, cho dù ngươi thắng thì một khuê nữ dung mạo như hoa thế kia mà bắt nàng vừa lấy chồng đã phải làm quả phụ sao?”
Người béo mập tức giận nói:
“Vậy ngươi tới đây làm gì?”
Hòa thượng đáp:
“Được một người vợ xinh đẹp như thế thì hòa thượng ta sẽ lập tức hoàn tục.”
Mọi người xung quanh cười ầm.
Mục Niệm Từ trên mặt lộ vẻ tức giận, mày liễu dựng ngược, cởi chiếc áo
khoác vừa khoác vào, định bước lên động thủ. Mục Dịch kéo tay con gái
một cái, bảo nàng tạm ẩn nhẫn đừng nóng nảy, rồi tiện tay lại cắm ngọn
cờ xuống đất.
Bên kia hòa thượng và người béo mập tranh nhau muốn tỷ võ trước với cô
gái, mỗi bên một câu, đã cãi vã ầm đến mức không sao can được. Rồi hai
người lao vào đánh nhau, một lúc sau lại lôi cả vũ khí ra.
Mục Dịch bước tới cạnh hai người, cao giọng nói:
“Xin hai vị dừng tay, nơi đây là kinh sư, không thể vung đao động thương.”
Hai kẻ kia đang đánh hăng máu, đời nào đếm xỉa đến Mục Dịch? Mục Dịch
chợt nghiêng người sấn hào phóng chân đá tung ngọn giới đao trên tay hòa thượng, rồi tiện tay chụp luôn đầu ngọn thiết tiện đẩy một cái khiến
người béo mập đành phải buông tay.
Hai người hòa thượng và béo mập thấy vậy không dám nói gì nhiều, đều nhặt vũ khí của mình rồi lủi vào đám đông bỏ đi.
Đám đông cười ầm lên, chợt nghe tiếng nhạc ngựa leng keng, mười mấy tên
đầy tớ khỏe mạnh hộ tống một thiếu niên công tử phi ngựa tới.
“Dương Khang a, trông cũng trắng trẻo đẹp trai.”
Vô Song nói nhỏ. Phùng Ngọc Yến buồn cười mặc kệ hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...