Giang Minh mỉm cười nói:
“Sư huynh đang ở một chỗ khác.”
Đồng Lão ngạc nhiên hỏi:
“Sư huynh? Ngươi tại sao lại gọi Vô Nhai Tử là sư huynh?”
Giang Minh trả lời:
“Vì sư phụ ta là Tiêu Dao Tử a. Sư tỷ, ngươi cứ nói đi.”
Đầu Đồng Lão ong một tiếng, bao năm không nghe thông tin gì của sư phụ,
tự nhiên xuất hiện một vị sư đệ, đổi lại là ai cũng đều bất ngờ.
Giang Minh cười cười rồi giải thích cho Đồng Lão, Đồng Lão cũng không
ngờ sư phụ mình cuối cùng vẫn thu thêm một vị sư đệ, trong lòng dở khóc
dở cười.
Đồng Lão trầm ngâm một lúc rồi nhìn chiếc nhẫn trên tay Giang Minh hỏi:
“Vậy bây giờ ngươi là chưởng môn Tiêu Dao phái?”
Giang Minh không nói, chỉ gật đầu.
Đồng Lão trầm lặng vài giây, sau đó quỳ xuống nói:
“Vu Đình Đình bái kiến chưởng môn!”
Giang Minh ngẩn người, hóa ra Thiên Sơn Đồng Lão tên thật là Vu Đình
Đình. Giang Minh cũng không ngờ Đồng Lão lại quỳ xuống thi lễ với hắn.
Hắn giơ tay nâng Đồng Lão lên nói:
“Sư tỷ, ngươi từ giờ không cần quỳ xuống như vậy, tổn thọ của ta.”
Đồng Lão lắc đầu nói:
“Sư đệ, thân ngươi là chưởng môn, sư tỷ quỳ lạy ngươi một cái là phải
làm đấy. Ngươi đã là chưởng môn nhân phái Tiêu Dao, vậy đồng thời cũng
là chưởng quản Linh Thứu Cung Phiêu Miểu Sơn.”
Giang Minh gật đầu, sau đó nhìn sang Vương Ngữ Yên hỏi:
“Vương cô nương, bây giờ ngươi có nơi nào muốn đi không?”
Vương Ngữ Yên nghe vậy tưởng Giang Minh đuổi nàng đi, khóe mắt rưng rưng:
“Giang công tử, tiểu nữ tử cũng không dám làm phiền công tử. Chỉ cần công tử cho ta mượn một con ngựa là đủ rồi.”
Giang Minh ngẩn người, nhưng hồi tưởng lại câu nói của mình, rất nhanh hắn hiểu Vương Ngữ Yên tưởng mình đuổi nàng đi.
Giang Minh lúc này mỉm cười nói:
“Vương cô nương, ngươi hiểu nhầm. Ta hỏi vậy không phải là muốn ngươi
rời đi, mà là hỏi ngươi có muốn đi theo chúng ta không? Có lẽ sẽ có cơ
hội gặp lại biểu ca của ngươi.”
Vương Ngữ Yên nghe Giang Minh hỏi có muốn đi theo nhóm mình hay không,
tâm tình lập tức vui vẻ, nhưng nghe nốt câu cuối, nghĩ đến Mộ Dung Phục, lại sợ Giang Minh hiểu nhầm, nhất thời luống cuống không biết trả lời
thế nào.
Vương Ngữ Yên từ khi rời khỏi núi Lôi Cổ, trái tim nàng đã in bóng hình
Giang Minh, nhất là lúc Giang Minh uy vũ một chưởng diệt Đinh Xuân Thu
đã in đậm trong tâm trí nàng. Tâm tình nàng rất phức tạp, nàng không
nghĩ bỏ biểu ca, nhưng lại lưu luyến bóng hình Giang Minh anh tuấn.
Cuối cùng, nàng quyết định kìm nén lưu luyến của mình, đi theo biểu ca
Mộ Dung Phục, dù sao hắn cũng là người mà nàng đã hâm mộ sùng bái suốt
bao nhiêu năm.
Thế nhưng, đến nơi này, gặp lại Giang Minh, được Giang Minh cứu, nàng
mới phát hiện nàng không bỏ được hình bóng ấy. Ánh mắt nàng không thể
rời khỏi con người ấy, đến mức nàng hoàn toàn không để ý biểu ca của
mình.
Mộ Dung Phục bỏ nàng ở lại, Vương Ngữ Yên rất thương tâm, dù hai nữ
Chung Linh, Mộc Uyển Thanh có an ủi nàng, nàng vẫn thấy rất đau lòng.
Thế nhưng chỉ bằng bữa thịt rất ngon kia, bằng ánh mắt dịu dàng của
Giang Minh, Vương Ngữ Yên lần đầu tiên cảm thấy được ấm áp như vậy, chớp mắt tất cả buồn phiền đau lòng bị dòng nước ấm lau đi. Bao năm qua, Mộ
Dung Phục đối với nàng chưa bao giờ được như vậy. Nàng rất ghen tị với
Chung Linh, Mộc Uyển Thanh, A Tử ba nữ, ở bên Giang Minh lâu như vậy hẳn rất hạnh phúc.
Đến lúc Giang Minh hỏi nàng có muốn đi nơi nào không, nàng tưởng mình
lại bị bỏ rơi một lần nữa, nhất thời không kìm nén được, nước mắt chảy
ra. Sau đó lại nghe Giang Minh muốn cho mình đi theo cùng, nàng lại rất
vui. Nhưng nàng có muốn gặp lại biểu ca Mộ Dung Phục? Câu trả lời sợ
rằng chính bản thân nàng cũng không biết.
Vì vậy Vương Ngữ Yên cúi đầu không đáp.
Chung Linh thấy vậy, chớp mắt suy nghĩ cũng hiểu tại sao, liếc mắt đẹp
trừng Giang Minh một cái, sau đó nháy mắt với Mộc Uyển Thanh, hai nữ lại kéo Vương Ngữ Yên ra một chỗ nói chuyện. A Tử cũng lẽo đẽo theo sau ba
nữ.
(tác giả: Vương Ngữ Yên nàng này cần được thông não…)
Giang Minh thấy vậy, trong lòng cười khổ. Đồng Lão trông thấy vậy cười khúc khích nói:
“Sư đệ, không nghĩ ra ngươi cũng có số đào hoa đấy.”
Giang Minh lắc lắc đầu, sau đó hỏi Đồng Lão:
“Sư tỷ, ngươi có định trở về Linh Thứu Cung, hay là đến gặp sư huynh?”
Đồng Lão suy nghĩ vài giây, sau đó trả lời:
“Ta về Linh Thứu Cung sắp xếp lại mọi việc, sau đó ngươi đưa ta đi gặp sư huynh.”
Giang Minh gật đầu.
Một lúc lâu sau, bốn nàng mới quay trở lại, Giang Minh trông thấy sắc
mặt Vương Ngữ Yên đã khá hơn rất nhiều. Vương Ngữ Yên thấy Giang Minh
nhìn mình chằm chằm thì thẹn đỏ mặt, cúi đầu xuống. Mộc Uyển Thanh lầm
bầm “Sắc lang”.
Giang Minh tai thính dĩ nhiên nghe được Mộc Uyển Thanh nói gì, cười cười mặc kệ, sau đó hỏi Vương Ngữ Yên:
“Vương cô nương, ngươi đi theo chúng ta chứ?”
Vương Ngữ Yên e lệ gật đầu:
“Vâng.”
Tiểu nữ tử phong thái khiến Giang Minh tim đập thình thịch, vội đánh trống lảng quay đầu dọn dẹp.
Đang định thu dọn thì Đồng Lão nói:
“Khoan đã, chúng ta ở tạm đây mấy ngày. Ta cần đại lượng máu tươi của dã thú để bổ sung máu huyết. Ở đây tiện hơn, về Linh Thứu Cung có thể tạm
để lại mấy ngày.”
Giang Minh nghe vậy cũng gật đầu. Bốn nữ Vương Ngữ Yên, Chung Linh, Mộc
Uyển Thanh, A Tử lại càng ủng hộ hai tay, dù sao cắm trại dã ngoại có
thể ngày ngày được ăn đồ Giang Minh nướng. Nghĩ đến đây bốn nữ chợt nuốt nước bọt. Sau đó bốn rặng mây đỏ nổi lên trên bốn khuôn mặt xinh đẹp.
Giang Minh trông thấy vậy lại ngẩn người ra nhìn.
Đồng Lão thấy năm người nam nữ trẻ tuổi ngượng ngùng nhìn nhau không dứt, e hèm một tiếng cắt đứt.
Giang Minh thanh tỉnh lại, vội đi vào rừng săn một ít thú quay lại, sau đó lại đi mang mấy túi nước về.
Đồng Lão hút máu xong, Giang Minh lại lấy đi làm đồ nướng. Cứ như vậy
rất nhanh trôi qua mười ngày. Lúc này thân thể Đồng Lão đã như một thiếu nữ mười sáu tuổi, khiến Giang Minh và bốn nữ tặc lưỡi khen công pháp
diệu kỳ. Giang Minh cũng có công pháp này trong đầu nhưng hắn không nghĩ tu luyện, một phần vì lúc cải lão hoàn đồng cần đại lượng máu huyết, ai biết lúc nào đó không có máu dã thú hút, hắn lại phải hút máu người?
Còn lại một phần là vì Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn cũng không
thích hợp tu luyện chung với các công pháp khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...