Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

“Hạo ca, bốn cái con mồi của chúng ta đều ở tại chỗ này.”

Một tên thí sinh nói, dáng vẻ hết sức thấp điều.

“Có Hạo ca ở, chuyến này chúng ta có thể dễ dàng lấy được bốn cái lệnh bài rồi.”

Một tên thí sinh khác nịnh nọt.

“Đúng vậy đấy, Hạo ca nhưng là võ sư cảnh hậu kỳ cường giả, vòng loại này đã nắm chắc trong tay!”

Một tên khác có dáng người béo mập thổi da bò.

“Ha ha, các ngươi đi theo ta, khẳng định không thiếu các ngươi chỗ tốt. Ta Âu Dương Hạo sẽ không bạc đãi các ngươi!”

“Đa tạ Hạo ca!”

Bốn người liền lấy hình ảnh ra, nhìn ngó xung quanh Long Hổ Môn.

“Ai, cái võ quán này trình độ thật là thấp. Cái kia tuổi cao như vậy còn không đạt tới võ sư cảnh. Nhìn vậy cũng đủ biết đối thủ của chúng ta là thế nào.”

“Bốn đối thủ chỉ từ mười tuổi trở xuống, lần này dễ dàng.”

“Không cần Hạo ca xuất thủ, để ta được rồi.” Tên dáng người béo mập vội nói.

“Này Chu mập mạp, ngươi không nên tranh giành như vậy. Để lại cho ta một người thế nào? Ngồi máy bay lâu thật mỏi mệt.”

“Không có vấn đề.” Chu mập mạp cười ha hả nói.

Bên trong võ quán, Giang Minh cười nói:

“Đối thủ của chúng ta tới rồi. Nên ra ngoài thôi.”


Bốn tiểu hài cùng đi ra sân, liền nhìn thấy bốn người Âu Dương Hạo đang đứng tâng bốc nhau.

“Nha, đối thủ của chúng ta ra rồi.” Chu mập mạp hưng phấn kêu lên.

Nói xong liền tiến tới cất cao giọng:

“Nhóm tiểu tử các ngươi biết điều liền giao lệnh bài ra đây. Ca thương
tình các ngươi nhỏ tuổi liền không đánh các ngươi. Nếu không giao ra, hừ hừ…”

Bốn tiểu hài nhìn nhau, sau đó Vũ Băng nói:

“Minh, ngươi không được ra tay!”

“Đúng vậy, lão đại không được ra tay.” Diệp Lỗi gật đầu phụ họa.

“Nhưng mà người có chút ít nha. Chúng ta phân chia thế nào đây?” Mộc Nhã băn khoăn.

“Kéo búa bao đi, ai được thì nhận cả bốn đối thủ.” Giang Minh gật đầu không sao cả.

“Được.”

Bốn người Âu Dương Hạo nhìn bốn người Giang Minh kéo búa bao mà ngẩn người.

“Ta thắng!” Diệp Lỗi hưng phấn kêu to.

“Ai, hiếm khi có dịp động thủ…” Vũ Băng cùng Mộc Nhã có chút buồn rầu, lùi về đứng cạnh Giang Minh.

Diệp Lỗi nhìn bốn người Âu Dương Hạo, khóe miệng nở nụ cười nói:

“Bốn người các ngươi, cùng lên đi!”

“Hỗn xược!”

“Ngông cuồng!”

Âu Dương Hạo sắc mặt trầm xuống, bảo Chu mập mạp:

“Chu mập mạp, ngươi lên đánh hắn một trận cho ta. Nhớ kỹ không được nương tay!”

“Được!”

Chu mập mạp hùng hổ tiến đến nói:

“Tiểu thí hài, ngươi sẽ phải hối hận vì những gì ngươi đã nói. Đối phó với ngươi, ca một người đủ rồi.”

Diệp Lỗi không sao cả, tay vẫy vẫy Chu mập mạp, liền thủ thế cũng không thèm.

Chu mập mạp tức giận vung nắm đấm hét to:

“Khai sơn quyền!”

Nguyên một nắm đấm to đánh trúng ngực của Diệp Lỗi. Diệp Lỗi mặt tỉnh
bơ, nhìn một cái nắm đấm ở ngực mình, sau đó lại nhìn Chu mập mạp, cất
tiếng hỏi:


“Béo ca, ngươi chưa ăn cơm sao?”

Âu Dương Hạo ba người cau mày, bọn hắn cũng tưởng Chu mập mạp nương tay đây. Âu Dương Hạo mắng:

“Mập mạp chết bầm, ngươi dám không nghe lời ta? Dùng hết sức của ngươi đánh hắn!”

Chỉ có Chu mập mạp mới biết, quyền vừa rồi của hắn có bao nhiêu cân lực. Lúc này Chu mập mạp sợ hãi tung quyền liên tục đánh Diệp Lỗi.

Diệp Lỗi cứ lặng yên đứng cho Chu mập mạp đánh hết quyền này đến quyền khác, đúng với tôn chỉ của hắn: Ca giỏi nhất chịu đòn!

Diệp Lỗi làm bao cát cho Vũ Băng cùng Mộc Nhã luyện tập, đối với đòn gãi ngứa của Chu mập mạp, liền vận công cũng không thèm vận, trực tiếp dùng thân thể ngạnh kháng.

Chu mập mạp chỉ có tu vi võ sư sơ kỳ, đúng thật gãi ngứa cho Diệp Lỗi.

“Béo ca, ngươi đánh mỏi tay chưa? Mỏi rồi liền đến lượt ta nhé!”

“Không, không, ta nhận thua, đừng đánh ta!” Chu mập mạp vội lùi lại kêu lên.

Đến lúc này Âu Dương Hạo đám người mới biết không phải Chu mập mạp nhường nhịn mà đối thủ hết sức lợi hại.

Âu Dương Hạo mặt ngưng trọng bước lên nói:

“Ta đến làm đối thủ của ngươi!”

“Nha, đến đây đi!” Diệp Lỗi khuôn mặt không sao cả nói.

“Ngũ hành lục hợp chưởng!”

Âu Dương Hạo chưởng liền đánh tới người Diệp Lỗi. Diệp Lỗi cũng không có động đậy gì. Ngay khi chưởng chuẩn bị đánh vào người hắn, quanh người
Diệp Lỗi liền tỏa ra nhàn nhạt ánh vàng.

Kim Chung Tráo đệ nhị tầng!

Một tiếng coong vang lên, Âu Dương Hạo cảm thấy tay mình đau nhức. Hắn sợ hãi nhìn Diệp Lỗi:

“Không thể nào, ta là võ sư cảnh hậu kỳ, tại sao ngươi thân thể lại có thể cứng rắn như vậy?”

“Đại ca ca, nghe qua Kim Chung Tráo sao?” Diệp Lỗi cười tà tà nói.

“Kim Chung Tráo? Ngươi luyện Kim Chung Tráo?” Âu Dương Hạo hoảng sợ liên tục lùi lại.


“Ai, các ngươi có thể rời đi được rồi.” Diệp Lỗi mất hứng nói.

Đám người Âu Dương Hạo nơi nào còn dám ở lại, trực tiếp quay người chạy mất.

“Cứ thế để bọn hắn chạy?” Mộc Nhã ngẩn ngơ hỏi.

“Vậy ngươi định làm thế nào?” Diệp Lỗi khó hiểu.

“Ta nói Diệp Lỗi ca, ngươi ít nhất phải khiến bọn hắn lưu lại vài kiện
đồ vật chứ.” Mộc Nhã có chút tiếc hận sắt không thành thép nói.

“Được rồi, nhìn bọn họ cũng chẳng có gì đáng để chúng ta thu cả. Đi liền đi thôi.” Vũ Băng che miệng cười nói.

“Ta có ý này!” Mộc Nhã chợt nói.

“Ý gì?”

“Nghe nói tới G thành cũng không ít, mà chúng ta liền đánh cũng chưa
sướng tay, không bằng treo ở cửa, chúng ta nơi này có bốn cái con mồi,
thế nào?”

Giang Minh đánh một cái ngáp, trực tiếp rời đi, để lại câu nói:

“Ta về đi ngủ, các ngươi cứ đùa nghịch thoải mái.”

Một lần biến mất chính là bốn ngày. Trong bốn ngày này, số lượng “thợ
săn” đến Long Hổ Môn gây gổ cũng lên đến gần ba chục người. Đa phần đều
bị ba tiểu hài kia đánh ngã. Chỉ có điều một cái đại sư cảnh cũng không
có khiến ba người vô cùng phiền muộn. Cuối cùng Mộc Nhã trực tiếp gỡ tờ
giấy treo ở cửa ra, thành thật đợi vòng tiếp theo so tài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui