Giơ ngón tay lên bắn ra hai đạo kiếm khí, một đạo vào đầu, một đạo vào tim Vân Trung Hạc. Đầu Vân Trung Hạc lập tức nổ tung, còn giữa ngực thì có một hố to.
Dù biết Vân Trung Hạc sẽ chết, bản thân cũng đã nhìn thấy máu tươi nhiều lần, nhưng Mộc Uyển Thanh vẫn mặt mũi xanh mét.
“Đi thôi!” Giang Minh quay người nói với hai nữ.
Trên đường về, hai nữ cưỡi chung một ngựa, thì thào với nhau:
“Chung Linh, hắn là ai?” Mộc Uyển Thanh nhớ lại lúc nãy, Giang Minh cầm tay mình, ánh mắt phức tạp.
“Giang đại ca là ân nhân cứu mạng của ta”
“Là ý trung nhân của ngươi?”
“…” Chung Linh đỏ bừng mặt, đầu hơi cúi, không nói.
Mộc Uyển Thanh thở dài, Chung nha đầu đây là đã hãm sâu rồi. Đồng thời nhìn phía trước Giang Minh, bỗng cảm thấy bờ vai phía trước to lớn hơn. Nhưng Mộc Uyển Thanh lập tức lắc đầu, vứt suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.
Ở một khu vực cách Vạn Kiếp Cốc khoảng ba trăm dặm.
“Lão Tam và lão tứ sao bây giờ chưa đến?” Một trung niên nhân ngồi trên xe lăn, khuôn mặt đầy sẹo, khàn khàn hỏi.
“Ta cũng không biết, lão Tứ chắc lại hái hoa ngắt cỏ quanh đây.” Một thiếu phụ ôm một đứa bé trả lời.
“Ta nhớ Nhạc Lão Tam đến Vạn Kiếp Cốc, chắc có sự việc gì, chúng ta đến Vạn Kiếp Cốc!” Trung niên nhân nói. Hai người thi triển khinh công chạy về phía Vạn Kiếp Cốc.
Giang Minh cùng Chung Linh, Mộc Uyển Thanh hai nữ đã về tới Vạn Kiếp Cốc. Lúc này Chung Vạn Cừu và Cam Bảo Bảo cũng đã quay về. Hai người dặn dò tối mở tiệc chiêu đãi Giang Minh.
Bữa tối, năm người ngồi quanh bàn tiệc, Mộc Uyển Thanh trên mặt vẫn có mạng che, khiến Giang Minh buồn cười. Nữ nhân này thật định như vậy ngồi ăn ư?
“Mộc cô nương, ngươi tính mang mạng che mặt đến bao giờ?” Giang Minh giả vờ hỏi.
“Giang đại ca, ngươi không biết!” Chung Linh đột nhiên chen vào.
“Ta không biết?” Giang Minh giả vờ ngạc nhiên.
“Ân, Uyển Thanh tỷ tỷ môn quy có quy định, nếu đàn ông nhìn thấy mặt sẽ phải lấy người đó, hoặc là phải giết người đó.” Chung Linh nghiêm mặt.
“Ân, đã hiểu.” Giang Minh gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Nào nào, ăn đi” Chung Vạn Cừu vui vẻ nói. Mọi người bắt đầu ăn uống, Mộc Uyển Thanh chỉ vén mạng lên đưa thức ăn vào, cũng không thấy được cái gì. Giang Minh cổ quái nhìn Mộc Uyển Thanh, trong lòng nghĩ: cực phẩm, thật là đủ quái.
“Giang đại ca, ngươi từ đâu tới?” Chung Linh bỗng tò mò hỏi.
“Ta vốn là cô nhi, từ nhỏ sống với sư phụ, mọi nơi là nhà, cũng đã không rõ mình từ đâu tới rồi” Giang Minh cười cười trả lời. Hắn xác thực không thể nói được cái vấn đề này, chả lẽ nói ta từ thành phố hiện đại tới sao?
“Ngươi thuộc môn phái nào?” Vẫn im lặng một bên Mộc Uyển Thanh đột nhiên hỏi.
“Môn phái? Ta cũng không thuộc môn phái nào.” Giang Minh tự thân võ công toàn tự học, đào đâu ra môn phái, có môn phái chắc phải tên Võ Hiệp Tiêu Dao hệ thống.
“Ngươi lợi hại như vậy, vậy mà không thuộc môn phái nào?” Mộc Uyển Thanh bất ngờ. Nàng cứ nghĩ với thân thủ của Giang Minh, chắc hẳn phải thuộc danh môn đại phái. Nhưng cũng không nghĩ đến, danh môn đại phái nào đào tạo ra nổi quái vật Giang Minh cơ chứ.
“Ân, ta ở mười lăm tuổi thì sư phụ qua đời, sau đó ở lại một cái sơn cốc. Mới rồi mới đi ra ngoài lịch lãm. Sư phụ cũng không nói chúng ta thuộc môn phái gì.” Giang Minh rất nhanh có một kịch bản.
“Giang tiểu hữu, sau này có tính toán gì không?” Chung Vạn Cừu cười cười nhìn Giang Minh hỏi, sau đó nhìn sang tiểu nữ nhi của mình.
Hiểu ý cha, Chung Linh mặt đỏ tưng bừng, cúi gằm mặt xuống.
“Ta cũng không có tính toán gì đặc biệt, chỉ là muốn đi nhìn thiên hạ mấy năm” Giang Minh cũng không để ý, cười cười trả lời.
Chung Linh rất thất vọng, nhưng rất nhanh khôi phục lại.
“Ngươi thấy Linh nhi nhà ta thế nào?” Cam Bảo Bảo càng trực tiếp hơn. Chung Linh lại càng cúi thấp. Mộc Uyển Thanh thì cười dở với trường hợp này.
“Ân?” Giang Minh bất ngờ, nhưng cũng đáp: “Chung cô nương rất tốt.” Nói xong quay sang nhìn Chung Linh cười cười. Chung Linh trong lòng vui sướng, liếc mắt nhìn Giang Minh, mặt đỏ bừng.
Cam Bảo Bảo hài lòng, cũng không nói gì thêm. Chung Vạn Cừu định hỏi tiếp, nhưng lại bị Cam Bảo Bảo kéo khẽ ở dưới bàn. “Đừng có cố quá kẻo chàng rể tốt lại chạy mất đấy.” Cam Bảo Bảo liếc mắt như có lời với Chung Vạn Cừu, khiến Chung Vạn Cừu lời ra tới cửa miệng lại cố nuốt vào.
Bữa ăn rất nhanh qua, Giang Minh được hạ nhân đưa đến một phòng ngủ. Hắn cũng không ngủ mà trực tiếp tu luyện. Không tiến thì tắc lùi, Giang Minh cũng không có nghỉ ngơi nhiều lắm. Hắn cũng quên mất kiểm tra hai cái nhiệm vụ hoàn thành của mình.
Sáng sớm, Giang Minh dậy, ra sân rửa mặt, sau đó trong đầu chợt nghĩ tới của mình võ công.
Giang Minh hiện tại có hơn một ngàn chín trăm năm mươi năm công lực, đoán chừng là võ lâm số một rồi. Nếu có người có thể so sánh, thì chỉ có Vô danh tăng ở Thiếu Lâm Tự, tu luyện thời gian rất dài. Giang Minh đoán, hiện tại mình nội lực có lẽ cũng sẽ không thua Vô Danh tăng là mấy. Căn bản mình chiếu theo võ công hệ thống đưa, tu luyện nước chảy thành sông, không có bình cảnh. Không giống như người thế giới này, cầm quyển bí kíp, biết cái gì còn đỡ, không biết lại ngồi mò từ đầu, có sư phụ chỉ dạy còn đỡ, nhưng vẫn có bình cảnh. Kể cả ngươi cầm nội công đỉnh cấp đi tu luyện bảy mươi lăm năm, e rằng trong cơ thể cũng không quá một ngàn hai trăm năm công lực. Cái này là Tiểu Linh phân tích cho Giang Minh trong những năm tu luyện.
(Tác giả: ta cứ quy ra năm công lực cho nó tiện, dễ hình dung)
Còn võ công, thiết nghĩ là đủ dùng. Dù sao Kim Dung thế giới, võ thuật cũng không đến mức quá cao, như là một kiếm xẻ núi chỉ xuất hiện ở các bộ tiên hiệp thôi.
Giang Minh hai tay phát Lục Mạch Thần Kiếm, hắn muốn thử xem nội lực mình có thể duy trì bao lâu. Kiếm khí xuất ra từ hai bàn tay, liên tục bay, xoay tròn, tụ lại, tách ra, Giang Minh như say mê phát kiếm khí.
Vài phút múa kiếm khí, Giang Minh chợt giật mình, cảm giác thấy bên cạnh có người đứng không biết từ lúc nào. Thầm mắng mình chủ quan, hắn trực tiếp dùng kiếm khí phóng tới người kia.
Tia kiếm khí chỉ mang mục đích cảnh cáo, tuy nhiên lại mang theo gió mạnh. Giang Minh phóng kiếm khí ra xong chợt thấy bóng hình kia là Mộc Uyển Thanh, gió mạnh từ kiếm khí thổi bay mạng che mặt, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc. Giang Minh nhìn thấy mặt Mộc Uyển Thanh bỗng nhiên ngẩn người. Chung Linh, Mộc Uyển Thanh hai người đều rất đẹp, nhưng Mộc Uyển Thanh so với Chung Linh nhiều hơn hai phần trưởng thành, thành ra hết sức quyến rũ. Thế nhưng không phải Giang Minh ngẩn người vì thấy mặt Mộc Uyển Thanh quá đẹp, mà là không ngờ Mộc Uyển Thanh lại tiến vào chỗ tiểu viện mình luyện tập. Phải nói đây là cấm kỵ a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...