Nghe được lời Ngô Chính nhắc nhở, Đông Phương Bạch liền hiếu kỳ hỏi thăm: “ Ngươi rốt cuộc tu vi chân thật là như thế nào? Ngươi không sợ đám lừa trọc kia nhìn thấu sao? ”
Từ khi gặp được Ngô Chính đến nay, Đông Phương Bạch dù tâm hiếu kỳ nhưng vẫn luôn không thể xem thấu tu vi của hắn, mà từ chiến lực của Ngô Chính biểu hiện thì tuyệt đỉnh hậu kỳ tu vi đã là đánh giá cao nhất, nhưng là nàng cũng là tuyệt đỉnh hậu kỳ tu vi làm sao có thể không nhìn thấu hắn? Hơn nữa Đông Phương Bạch cũng không cho rằng Ngô Chính có thể mạnh hơn nàng a.
Ngô Chính thần thần bí bí cười hỏi lại: “ Ngươi nói ta tu vi là như thế nào? ”
Cảm giác được Ngô Chính lại muốn nhân cơ hội trêu đùa mình, Đông Phương Bạch liền cam bái hạ phong bỏ qua vấn đề này, bĩu môi nói: “ Nhàm chán, Không có hứng thú ”
Ngô Chính bỗng nhiên bị hớ, không khỏi thành thật đáp lời: “ Ta chỉ là đỉnh tiêm hậu kỳ tu vi mà thôi, nhưng là ta có bí kỹ che giấu sâu cạn của mình, cho dù là Phương Chứng đại sư cũng vô phương nhìn thấu được ta ”
Nghe lời nói, Đông Phương Bạch kinh nghi không thôi, trừng hai mắt nhìn chằm chằm lấy hắn, nàng muốn xem xem Ngô Chính có thật là nhận loại hay không, hay là cái yêu nghiệt nào đó hiện hình!?
Nói về bí kỹ có thể che giấu tu vi Đông Phương Bạch không mấy kinh ngạc, nhưng là một cái đỉnh tiêm hậu kỳ tu vi lại có chiến lực sánh bằng với tuyệt đỉnh hậu kỳ!? Cái này cũng quá là khoa trương đi.
Phải biết tu vi càng cao chênh lệch giữa các tiểu cảnh giới càng lớn, đạo lý nào không cần nói thì ai cũng biết, ở cấp bậc tam lưu nhị lưu có thể vượt cấp khiêu chiến đã là kỳ tài rồi, ở nhất lưu nếu vẫn có thể vượt cấp khiêu chiến liền là thiên tài được mọi người công nhận, nhưng còn ở đỉnh tiêm tu vi... hầu như là chưa từng có ai vượt một cái đại cảnh giới so chiêu chiến đấu như Ngô Chính a.
Tuy nhiên Đông Phương Bạch lại không biết, thậm chí bản thân Ngô Chính cũng không biết hắn tu luyện Cửu Dương Chân Kinh còn có các môn võ học khác đều đã qua tay hệ thống chỉnh sửa khai thác tối ưu tiềm năng.
Mà hệ thống là tồn tại cấp bậc nào? Một cái sinh mệnh vượt quá cả vũ trụ lại đi đắp khuyết cho một môn võ học tầm tầm thường thường của phàm nhân, có thể tưởng tượng được đó là cỡ nào khác biệt vượt bậc.
Nếu một ngày nào đó Ngô Chính tìm thấy được các môn võ học này bản gốc liền có thể hiểu được bản thân mình may mắn đến nhường nào, chưa kể hệ thống đã cải tạo cơ thể hắn trở thành tiên thiên đạo thể, cho nên mới khiến căn cơ càng vững chắc, tích lũy lực lượng để tăng lên tu vi cũng là khó khăn hơn người khác rất nhiều.
Tuy nhiên Ngô Chính có ưu thế điểm sát lục có thể giúp hắn nhanh chóng lĩnh ngộ các loại hình tâm pháp võ kỹ, cho nên Ngô Chính chỉ cần tập trung tích lũy công lực đến đủ liền sẽ tăng lên cảnh giới, không cần phải lo lắng các vấn đề khác.
Đông Phương Bạch lúc bấy giờ trợn tròn hai mắt đã không còn lời nào để nói với tên quái thai này nữa rồi, nhưng nghĩ lại cũng không có cái gì là không đúng, nam nhân của nàng tất nhiên là phải đặc biệt ưu tú không ai sánh bằng, nếu không nàng như thế nào là say đắm hắn!?
Nghĩ đến như thế, Đông Phương Bạch liền nhanh chóng bình phục tâm tình, xem đó như là chuyện hiển nhiên mà thôi, không có gì để nàng bất ngờ.
Ngô Chính lại thản nhiên nói tiếp: “ ngươi đã đến được tu vi này rồi, chắc hẳn cũng đã cảm nhận được thế giới này có vấn đề rồi chứ? ”
Đông Phương Bạch vừa bình tâm chốc lát, nghe xong Ngô Chính nói lại để nàng tiếp tục kinh ngạc đáp lời: “ Ta không rõ, nhưng là... ta cảm giác được mình tựa hồ mỗi lúc đều bị áp chế... áp chế!? ”
Đông Phương Bạch lời vừa nói ra tức khắc lại nghi vấn chính lời nói của mình, nàng bấy lâu từ khi đặt chân đến tuyệt đỉnh cảnh giới từ trong mơ hồ luôn cảm nhận được bị thứ gì đó đang cố gắng “ áp chế ” không muốn nàng lại tăng lên tu vi.
Nguyên bản Đông Phương Bạch cũng không chú ý đến cảm giác đó, nhưng là Ngô Chính lại nhắc đến “ thế giới này có vấn đề ” để nàng không thể không nghiền ngẫm nghĩ lại.
Thử nghĩ tuyệt đỉnh đỉnh phong cảnh giới đã là giới hạn rồi sao!? Bên trên hoàn toàn không có cảnh giới khác? Đó là không thể nào, cổ nhân từng nói võ học là không có điểm dừng.
Đông Phương Bạch có thể cảm nhận rõ điều đó, rằng bản thân nàng tiềm lực vẫn còn rất nhiều rất nhiều vẫn chưa được khai thác, không thể nào mới chỉ bấy nhiêu liền phải dừng lại.Đông Phương Bạch có thể cảm nhận rõ điều đó, rằng bản thân nàng tiềm lực vẫn còn rất nhiều rất nhiều vẫn chưa được khai thác, không thể nào mới chỉ bấy nhiêu liền phải dừng lại.
Ngô Chính tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của nàng, từ tốn nói: “ Không sai, tuyệt đỉnh đỉnh phong tu vi không phải là điểm cuối cùng, là do thế giới này pháp tắc cưỡng chế không thể lại tiếp tục tăng lên cảnh giới, nhưng cũng không hẳn là không có biện pháp, chỉ cần rời đi là được ”
“ Rời đi liền được!? ”
Đông Phương Bạch bỗng nhiên minh bạch Ngô Chính lời nói trước kia, rằng một ngày nào đó hắn sẽ biến mất trên thế gian này!? Ngô Chính là muốn đi đến thế giới khác?
Nhưng là bằng cách nào cơ chứ? Hơn nữa Ngô Chính cũng đã hứa sẽ mang theo nàng cùng rời đi, như vậy liền chắc chắn là Ngô Chính có biện pháp, nhưng có thể... sẽ không có nguy hiểm gì sao!?
Ngô Chính bình thản gật đầu tựa hồ không phải là chuyện gì đó to tát, lại nói: “ Ta từ năm năm trước đã luôn nhận được lời cảnh báo này, đến thời điểm ta có thể tự do rời đi, nhưng muốn mang theo người cùng đi, điều kiện chính là phải giải quyết đám người kia ”
Dứt lời nói, Ngô Chính thần sắc tựa hồ có chút căng thẳng lại lo lắng, dù sao hiện tại hắn không nắm chắc có thể đánh bại Phương Chứng đại sư, chưa kể tình hình ngày mai chắc chắn sẽ hỗn loạn không thể lường trước điều gì.
Tuy nhiên cũng là một con dao hai lưỡi mà thôi, nếu Ngô Chính tận dụng tốt nói không chừng có thể dễ dàng giết được đám lừa trọc kia, nhưng ngược lại bọn cũng sẽ có cơ hội để giết Ngô Chính, chỉ là xem ai biết nắm bắt cơ hội tốt hơn mà thôi.
Đông Phương Bạch nghe được lời nói ngay lập tức trở nên kích động khôn nguôi, nàng tâm trí không phải là mù mịt ngu ngốc cho nên Ngô Chính nhắc đến, nàng liền có thể suy đoán tất cả.
Ngô Chính trước nay một tay khuấy đảo chuyển biến thành cục diện như bây giờ, dẫn đến tình trạng tất cả mọi người đều bị kéo vào vòng chiến, sau ngày mai liền sẽ là chung kết toàn bộ các thế lực hỗn chiến lẫn nhau, không nghi ngờ sẽ là một ngày giang hồ lại tắm mưa máu ngửi gió tanh.
Nhưng rồi chân chính mục đích của Ngô Chính là gì? Hắn làm như vậy có được ích lợi gì chăng?
Nghi vấn trong lòng vừa đặt ra ngay lập tức Đông Phương Bạch đã có cho mình một đáp án, hắn làm tất cả là vì muốn mang nàng bên cạnh cùng hắn rời đi mà thôi.
Bấy nhiêu đó đối với nàng cũng đã là đủ, Đông Phương Bạch cũng không cần biết Ngô Chính tại sao lại nhận được “ lời cảnh báo ” đó, hoặc là làm sao có thể biết được điều kiện để mang nàng cùng rời đi, đồng thời còn có rất nhiều mờ mịt nghi vấn khác hết thảy đối nàng đã không còn quan trọng nữa.
Làm một cái nữ nhân, Đông Phương Bạch dù có muốn mình mạnh mẽ đến đâu nhưng trong thâm tâm vẫn luôn là dựa dẫm vào Ngô Chính, không cần biết hắn đang suy tính hay lại muốn làm gì nhưng chỉ cần Ngô Chính muốn nói, Đông Phương Bạch tất nhiên sẽ chăm chú lắng nghe, còn nếu đã không muốn nói ra, nàng vẫn là nguyện ý làm kẻ vô tri không biết gì.
Thế nên khi biết được Ngô Chính mạo hiểm chính là vì không muốn rời xa mình, Đông Phương Bạch trong lòng vô cùng ấm áp mãn nguyện, còn lại những thứ khác cứ để Ngô Chính tự ý thích, nàng chỉ cần lẳng lặng theo sau không để tụt lại bước chân là được.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...