Loanh quanh một vòng bên trong tiểu thôn, Lệnh Hồ Xung dường như đã phát hiện được điều gì đó bất thường, lúc bấy giờ bước chân đã dừng lại bên một góc đường, ánh mắt chằm chằm nhìn lấy khung cảnh những người thôn dân nơi đây tự nhiên sinh hoạt thường ngày.
Phía sau tấm hàng rào được làm bằng nhành cây quấn quanh với nhau thay thế tường chắn, một lão trượng trông có vẻ đã quá sáu mươi lúc này đang khom lưng cậm cụi chăm sóc những chồi non đang ươm mầm dưới bãi đất xới, từng giọt mồ hôi rơi xuống đã thấm đẫm tấm lưng áo, trên gương mặt nhăn nheo dấu vết năm tháng lại không một chút tỏ ra kho khăn gian khổ, ngược lại thần sắc có phần mãn nguyện vui vẻ.
- Lão bá, ta giúp đỡ ngươi được không?
Bỗng nhiên Lệnh Hồ Xung bước chân đi tới tiếp cận, hay tay chống dưới đầu gối cúi mình nhìn lấy lão trượng, trong giọng nói bày tỏ thiện ý muốn giúp đỡ.
- Tiểu tử có hảo tâm, nhưng mà có những việc phải tự tay mình làm mới có ý nghĩa, lão phu cũng đã quen như vậy.
Lão trượng ngẩng đầu lên trông thấy Lệnh Hồ Xung động tác muốn giúp đỡ, hiền hòa mỉm cười từ chối, nhưng trong lời nói lại có phần nào thâm ý không sáng tỏ.
- Tự tay mình làm mới có ý nghĩa sao...
Một câu nói đơn giản của lão trượng lại để Lệnh Hồ Xung lâm vào trầm tư, một mình lẩm bẩm trong miệng như đang nói chuyện với chính mình.
Lão trượng thấy vậy cũng không có ý muốn quấy rầy Lệnh Hồ Xung trầm mặc, lúc này đứng dậy thẳng lưng, thần sắc trên gương mặt cũng trở nên nghiêm túc lặng yên quan sát Lệnh Hồ Xung, đã không còn nhìn thấy một chút bóng dáng của tuổi già sức yếu.
Một hồi lâu Lệnh Hồ Xung cũng như tỉnh dậy từ trong cơn mê, trong ánh mắt đã trở nên sáng tỏ không còn mơ hồ, hắn trông thấy lão trượng lúc bấy giờ như biến đổi thành một con người khác, thật giống như là một tiền bối võ lâm cao thủ nào đó đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn xuống tiểu hậu bối, nhưng là Lệnh Hồ Xung không một chút bất ngờ, bỗng nhiên mở lời lên tiếng.
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở để ta tâm phần nào không còn bối rối!
Lệnh Hồ Xung dứt lời lại chấp tay cúi đầu bày tỏ kính ý, lão trượng thần sắc cũng không còn nghiêm túc trở lại là vẻ ôn hòa, nhưng lão trượng vẫn đứng lặng yên không nói một lời, dường như là đang kiên nhẫn chờ đợi một điều gì đó.
- Tiền bối có thể mà ta đi gặp Ngô Chính được không? Ta có rất nhiều thắc mắc muốn được giải đáp.
Không để lão trượng chờ đợi quá lâu, Lệnh Hồ Xung như là đã có quyết định của mình, hướng về lão trượng nói ra mong muốn được gặp lại Ngô Chính, tự mình đối mặt những thứ hắn vốn dĩ không thể trốn tránh.
- Đi theo ta.
Trông thấy Lệnh Hồ Xung đã không còn mập mờ do dự, lão trượng gật gù mỉm cười như là đã nhận được câu trả lời để hắn rất hài lòng, đồng thời quay đầu dẫn đường đi tới, Lệnh Hồ Xung cũng nhấc bước đi theo.
Lúc bấy giờ thôn dân chung quanh đã dừng lại mọi sinh hoạt thường ngày, không còn dáng vẻ tự nhiên hòa đồng như trước đó, đồng thời tập trung ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Lệnh Hồ Xung đang theo sau lão trượng.
- Tên tiểu tử theo sau Quy Lão Đầu là ai? Không giống như là người của chúng ta a.
- Ta cũng chưa từng gặp qua hắn, a, hướng đó không phải là nơi ở của công tử sao!?
- Này, đừng tò mò, hắn là Lệnh Hồ Xung khi còn ở Phúc Châu là ta mang hắn giao cho tên Điền Bá Quang kia cứu hắn một mạng.
- Lệnh Hồ Xung!? Ngươi quen biết hắn sao?
- Không phải, hắn có quan biết với công tử, là công tử giao phó cho ta giữ lại mạng sống của hắn.
- Ra là vậy, mọi người giải tán đi, không nên tỏ ra bất thường.
...
Một đường đi qua Lệnh Hồ Xung nghe được lời bàn tán, trong tâm cũng không ngừng cười khổ lắc đầu, Lệnh Hồ Xung không dám xem thường bất cứ người nào sinh sống ở nơi đây, vừa rồi loanh quanh một vòng hắn phát hiện chỉ có thể nhìn thấu tu vi của một vài người trong số đó, mà hầu hết đều là nhất lưu sơ kỳ cao thủ để Lệnh Hồ Xung trong tâm cực kỳ kinh hãi.
Phải biết Lệnh Hồ Xung hiện tại đã trải qua Phong Thanh Dương chỉ dạy, võ công tăng tiến không chỉ là một hai, lúc này hắn đã là nhất lưu sơ kỳ cao thủ.
Tuy nhiên để Lệnh Hồ Xung sợ hãi chính là những người thôn dân nơi đây hắn không thể nhìn thấu tu vi, để giải thích cho việc này cũng chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, một là những người kia hoàn toàn không có võ công tu vi, hai chính là tu vi của bọn hắn thâm bất khả trắc khiến Lệnh Hồ Xung vô phương thăm dò.
Nhưng Lệnh Hồ Xung minh bạch khả năng thứ nhất là không thể xảy ra, chỉ có thể nói mỗi người thôn dân nơi đây đều là cao nhân ẩn cư, đồng thời một khi đặt chân ra giang hồ mỗi người trong số đó đều có thể tự mình lập bang lập phái trở thành bá chủ chiếm cứ một phương thiên địa.
Nếu chỉ là như vậy Lệnh Hồ Xung cũng không ngạc nhiên, để hắn vừa kinh vừa hãi chính là đám người cao thủ này vậy mà có thể bỏ xuống mặt mũi cùng nhau đóng giả thôn dân an an ổn ổn ẩn cư tại nơi đây, mà nguyên do để những người này làm như vậy lại chính là vì một tên thanh niên tuổi đời so ra còn thấp hơn Lệnh Hồ Xung đến bảy tám tuổi.
Ngô Chính bằng chừng ấy tuổi có thể làm được như vậy còn không khiến Lệnh Hồ Xung kinh hãi khâm phục mới thật là chuyện lạ.
Đi tới một đường rất nhanh đã đến phía trước địa điểm một căn nhà được bao quanh tường chắn cô lập cách biệt với chung quanh, Quy Lão Đầu dẫn đường đẩy ra cánh cửa đi vào bên trong sân trống, Lệnh Hồ Xung cũng lặng lẽ không nói một lời theo sau.
Bước chân vào bên trong, lúc bấy giờ chỉ thấy phía trước gian nhà có hai chiếc ghế nằm hình dáng kiểu cách tương đối kỳ lạ, phía trên hai chiếc ghế một nam một nữ dáng vẻ lười biếng lúc này đồng thời liếc nửa con mắt về phía Quy Lão Đầu cùng Lệnh Hồ Xung hai người.
- Công tử, tiểu tử này muốn gặp ngươi, ta mạn phép đưa hắn đến đây.
Quy Lão Đầu đi đến đối diện Ngô Chính chấp tay cung kính cúi đầu nói, phải nói Quy Lão Đầu làm người rất là quy củ, ở chung lâu ngày Mã Hành Phàm đám người kia trong lúc giao tiếp với Ngô Chính đều giống như là bằng hữu huynh đệ, đều là tự nhiên hơn rất nhiều, duy chỉ Quy Lão Đầu mỗi lần gặp phải Ngô Chính vẫn là không bỏ được lễ nghĩa, chấp tay cung kính.
- Ta nói ngươi bao nhiêu lần, dẹp mớ quy củ phiền phức này đi, không cần mỗi lần đều phải như vậy, ngươi là không thấy phiền nhưng ta rất phiền a.
Ngô Chính rất khó chịu Quy Lão Đầu mỗi lần gặp mình đều là hành lễ, lại nói Quy Lão Đầu nay đã sống qua bao nhiêu năm tháng!? Tuổi tác đáng tuổi làm cha làm mẹ Ngô Chính lại suốt ngày cúi đầu cung kính dù nhìn thế nào cũng không thấy quen, hơn nữa Ngô Chính cũng phải là người bản địa ở thế giới này, cũng không có bị tập tục thói quen cảm nhiễm a.
- Ha ha, ta lui ra đây, lại không phiền công tử.
Quy Lão Đầu bật cười thật to, sau đó lại tiếp tục hành lễ mới chịu quay người rời đi, để Ngô Chính rất bất đắc dĩ không biết lại nói gì thêm.
Một bên cách đó không xa, Lệnh Hồ Xung trông thấy hài kịch của bọn hắn cũng không khỏi tâm trạng phần nào trở nên thoải mái, không còn căng thẳng như lúc mới vào.
- Ngô huynh, đã lâu không gặp, không biết vị này là?
Đối diện Ngô Chính, Lệnh Hồ Xung vẫn như thường lệ có phần khách khí tựa như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời nhìn qua nữ tử bên cạnh hữu lễ thăm hỏi.
Đông Phương Bạch như là nhàm chán nhìn thấy Lệnh Hồ Xung hai mắt nửa nhắm nửa mở, dáng vẻ rất lười nhác không muốn bắt chuyện, nhường qua câu chuyện cho Ngô Chính tự mình giải quyết, còn nàng thì giống như là không khí muốn tàng hình, à không, muốn làm một bình hoa để người khác nhìn ngắm.
- Nàng là nương tử của ta, Đông Phương Bạch, tính tình có chút nhút nhát không quen tiếp xúc người lạ, ngươi cứ mặc kệ nàng đi.
Trông thấy tình cảnh hài hước như vậy, Ngô Chính trong tâm rất thú vị buồn cười, nguyên tác bên trong Đông Phương Bạch bi kịch một tay là do tiểu tử Lệnh Hồ Xung làm ra, lúc này trông thấy hắn lại như là hạt bụi nhỏ bé vô vị đến mức không thèm để vào mắt.
Đương nhiên Đông Phương Bạch nếu đã không quan tâm, Ngô Chính cũng không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc nàng một phen, nhưng để hắn thất vọng rồi, Đông Phương Bạch một bên nghe được lời nói tựa như là nước đổ đầu vịt, từ lúc nào không hay biết hoàn toàn đã bế khí không nghe thấy, nàng hai mắt nhắm nghiền, một tay chống cầm tư thế mị hoặc, yên lặng tựa hồ đã rơi vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...