- Tỷ tỷ là quá khoa trương rồi, bằng chúng ta không thể đánh lại bọn họ? Ta vẫn là rất ngứa ngáy muốn cho bọn hắn kiến thức một chút cái gọi là võ học thượng thừa a, một đám người này bằng chút ngón võ mèo cào đã có thể khai môn lập phái, ta không hiểu nổi bọn hắn là lợi hại chỗ nào, nếu không phải đang có nhiệm ta vẫn là rất muốn quấy một phen a.
Mã Hành Phàm tắc lưỡi tiếc nuối, tuổi trẻ chính là háo thắng, Mã Hành Phàm cũng là một trong những thiếu niên kỳ tài trong lòng vô cùng sùng bái Tiếu Diện Huyết Ma qua các lời thoại, hắn vốn dĩ là một cô nhi bất hạnh lưu lạc ngoài giang hồ từ khi còn nhỏ, may mắn kết giao cùng các bằng hữu tương đồng cảnh ngộ sống nương nhờ lẫn nhau, bốn năm trước sau khi nghe được sự tích kể lại về Tiếu Diện Huyết Ma nhảy vào núi đao biển lửa bất chấp chỉ để cứu một thường dân lương thiện, vô tình đã lưu lại hình tượng cực sâu trong lòng của hắn.
Vài ngày sau đó Mã Hành Phàm lại tình cờ gặp được Tiếu Diện Huyết Ma đang trong một tình tiết “máu chó” đặc thù nhiệm vụ, Ngô Chính trông thấy hắn thiên tư bất phàm lúc bấy giờ “nổi lòng yêu tài” chỉ dạy cho hắn Cửu Dương Chân Kinh bao gồm ba tầng tâm pháp nhưng nhất quyết không chiêu thu hắn làm đệ tử, bốn năm sau Mã Hành Phàm tu vi sau khi đại thành không quên Ngô Chính trước kia tái tạo chi ân, quyết đinh mang theo đồng bọn truy tìm Tiếu Diện Huyết Ma gia nhập thủ hạ dưới trướng.
- Tiểu Phàm, ngươi từng được công tử truyền thụ cũng xem như là một nửa truyền nhân, tự tin là tốt nhưng cũng không thể xem thường các lộ nhân sĩ trên giang hồ, nên biết câu nói “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” a, ngươi còn không nhớ rõ bộ dáng của công tử khi đến cứu viện chúng ta ở Phúc Châu sao?
Mị Ảnh Nữ giọng điệu ôn hòa nhắc nhở hai tên một đại một tiểu ngưu đầu này, lời nói cũng cực kỳ khôn khéo còn lôi cả dẫn chứng là Ngô Chính dáng vẻ chật vật sau khi trải qua gian khổ chiến đấu, phải nhờ đến Đông Phương Bạch giải quyết đám người danh môn chính phái ở Phúc Châu.
- Tỷ tỷ nói đúng, ha ha... là ta lỗ mãng.
Mã Hành Phàm cũng không phải là loại người cố chấp, lúc này mở miệng nhận lỗi lại cười trừ cho qua, hơn nữa hắn cũng rất kính trọng các huynh đệ dám bỏ mặc sinh tử theo chân Ngô Chính, cho nên trong khoảng thời gian này chung sống mỗi khi bất đồng quan điểm đều rất thẳng thắn phân biệt đúng sai, không hề già mồm cãi cố.
Đương lúc mọi người đều đang nhiệt tình tán gẫu, bỗng nhiên nghe thấy văng vẳng tiếng loa dẹp đường vang lên, cùng lúc tiếng cồng inh ỏi từ bên ngoài cổng Lưu phủ báo vào bên trong, đồng thời nhạc kèn cũng nổi lên, khiến mọi người trong lúc say sưa mất hứng ngoái đầu hiếu kỳ ánh mắt dòm ra.
Nhưng còn chưa hết, từ trong nội đường Lưu phủ Lưu Chính Phong dáng vẻ vội vàng gấp gáp chạy ra tiếp đón, trên người gấm phục trường bào rất xa hoa không giống với thường lệ.
Một hồi sau, chỉ thấy từ bên ngoài đi vào cùng với Lưu Chính Phong là một tên viên quan mặc phẩm phục triều đình ngang nhiên đi vào đại sảnh.
- Tại sao người triều đình lại dám đến đây? Là xem thường nhân sĩ giang hồ chúng ta không có ai sao?
Trông thấy bộ dáng tên viên quan kia tuy là y phục lộng lẫy nhưng là dáng vẻ cực kỳ yếu ớt giống như là hạng vô lại suốt ngày chỉ biết đâm đầu vào tửu sắc, khiến nhân sĩ có mặt ở đây đều rất khinh thường tức giận.
- Mọi người cũng không cần phẫn nộ a, Lưu Chính Phong nổi danh say mê âm nhạc, qua lại cùng một vài quan viên cũng là khó trách, hôm nay hắn có thể rời khỏi giang hồ cũng là một chuyện đáng mừng, có một vài bằng hữu quan nha đến chúc mừng cũng không phải chuyện gì to tát.
Trong đám người một tên nhân sĩ tỏ thái độ cảm thông cho Lưu Chính Phong, dù sao hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, cũng không đáng vì một vài chuyện nhỏ nhặt dẫn đến xích mích không đáng có.
Tuy nhiên để bọn hắn thất vọng rồi, tên quan viên kia cực kỳ phách lối ngang nhiên đi lên bục đường, hai bên nô tài cố ý dẹp đường như là bảo vệ cho “minh tinh đi lên sân khấu”, đến giữa bục đường tên quan viên ngẩng cao cái đầu bệ vệ phong thái, lại thấy đám người nô tài bên dưới lúc này hai chân quỳ xuống đất, hai tay giơ cao dâng lên một cái khay bao phủ bằng vàng, bên trên cái khay còn có một cuốn trục nằm ngay ngắn.
Tên viên quan kia lúc bấy giờ mới chịu cúi đầu khom lưng, hai tay cầm lấy cuốn trục, thần sắc cũng trở nên cung kính, giọng điệu nghiêm trang nói.
- Hoàng Thượng có thánh chỉ, Lưu Chính Phong quỳ xuống nghe tuyên lệnh!
Một đám quần hùng sắc mặt lúc này đỏ tía phẫn nộ, đồng thời điểm như là hiểu ý đồng loạt đứng lên, trên tay vũ khí tất cả đều rút ra khỏi vỏ sẵn sàng nghênh chiến.
Phải biết hôm nay sự kiện trọng đại riêng tư trên giang hồ không hề liên quan đến triều đình, triều đình bấy lâu nay uy hiếp kìm chế bọn hắn khiến mỗi người trong lòng đều cực kỳ chán ghét, bây giờ còn đương lúc Lưu Chính Phong muốn rửa tay chậu vàng gác kiếm quy ẩn còn muốn đến đây ban bố thánh chỉ ra oai, như vậy cũng chỉ có một lý do duy nhất đó chính là Lưu Chính Phong làm chuyện gì đó đại nghịch bất đạo mới dẫn đến triều đình nhân ngày hôm nay quyết định phán tội của hắn.
Hơn nữa tên quan viên kia sẽ chỉ mang theo vài người mà lại dám đến đây!? Đương nhiên là sẽ không, trong đầu mỗi người có mặt ở đây đều cho rằng lúc bấy giờ triều đình đã cho người bố trí bao vây bốn phía Lưu phủ, kết cục cũng không thể tránh khỏi một trận hỗn loạn ác chiến, đều là người trong giang hồ tôn chỉ nghĩa khí làm trọng, không thể trơ mắt bàng quan để triều đình muốn làm gì thì làm, cùng lắm là cá chết lưới rách mà thôi.
Lúc bấy giờ không khí chung quanh cực kỳ căng thẳng, chỉ đợi Lưu Chính Phong một tiếng hành động, chỉ cần một câu nói bất mãn của Lưu Chính Phong, không nghi ngờ tên quan viên kia trước sẽ bị xé xác thành trăm mảnh.
Nhưng một lần nữa tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ thất vọng, Lưu Chính Phong chẳng những không nổi giận đùng đùng, còn là chỉnh trang y phục thần sắc cung kính quỳ xuống hai chân, hướng về phía quan viên dập đầu ba lạy, nghiêm giọng lớn tiếng.
- Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Vi thần Lưu Chính Phong xin nghe thánh chỉ.
Trong lúc tất cả mọi người ai nấy đều ngơ ngác kinh nghi hai tay dụi dụi con mắt xem là mình có đang nhìn lầm hay không, tên quan viên kia đã chậm rãi động tác mở ra cuốn trục, lớn tiếng tuyên đọc.
- Cứ Tuần Phủ tỉnh Hà Nam tâu trình: Hành Sơn huyện Lưu Chính Phong cung kiếm tài ba lại rất chuyên tâm công vụ, là một nhân tài đáng để trọng dụng, thánh chỉ tuyên bố phong cho Lưu Chính Phong phẩm chức Tham Tướng, từ đây sẽ vì triều đình cố gắng cống hiến sức lực, khâm thử!
- Vi thần Lưu Chính Phong nhận chỉ đa tạ hoàng ân, kính chúc Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Lưu Chính Phong lại tiếp tục dập đầu, sau đó hai tay giơ lên nhận lấy cuốn trục, đồng thời đứng dậy hướng về phía tên viên quan kia khấu đầu nói.
- Đa tạ đại nhân hảo tâm đề bạt cho ta.
- Cung hỉ, cung hỉ, từ thời khắc này trở đi chúng ta đều là vi thần vì đức hoàng thượng mà ra sức lực, không cần lại phải nói lời khách sáo.
Tên quan viên lúc bấy giờ vẻ mặt không còn nghiêm trang, cười cười nói nói trông rất giống một tên tiểu nhân vô lại đã quen với cách nịnh bợ.
- Hừ, thì ra Lưu Chính Phong ngươi loại người như vậy, còn muốn rửa tay chậu vàng gác kiếm!? Ta thấy vì danh lợi phản bội giang hồ muốn đầu quân làm chó sai cho triều đình thì đúng hơn.
Nghi lễ thánh chỉ vừa xong, bỗng nhiên một tên hán phu trung niên phẫn nộ chỉ tay về phía Lưu Chính Phong quát to, nhìn lại người này không ai khác chính một trong thủ hạ Ngô Chính phái đến, Quỷ Đao Tử.
- Lưu mỗ hôm nay là ngày đại hỉ, không biết các hạ là!?
Lưu Chính Phong làm chủ nhà vẫn là rất khách khí với Quỷ Đao Tử, muốn hắn xưng danh tính thân phận trên giang hồ sau đó lại dễ bàn giao.
- Chó sai triều đình như ngươi còn muốn biết lão tử họ tên!? Triều năm lần bảy lượt áp bức giang hồ chúng ta, mọi người nói có phải lần này Lưu Chính Phong đại tiệc mở ra là muốn mọi để toàn bộ nhân sĩ trong giang hồ làm trò hề cho thiên hạ!?
- Đúng vậy, đường đường là danh môn chính phái lại quy phục triều đình, sau này còn không phải quay mũi kiếm về phía chúng ta!? Ngươi còn làm bộ làm tịch rửa tay gác kiếm, hừ, đúng là giả nhân giả nghĩa.
Một bên Mã Hành Phàm đương nhiên sẽ không quên mượn gió bẻ măng, tiếp lời Quỷ Đao Tử tiếp tục công kích nhân tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...