Ngô Chính nghĩ đến không khỏi lại cảm khái khôn nguôi, đồng thời cũng xác định được nơi này hẳn là Hoạt tử nhân mộ, mà người có thể đưa hắn đến nơi này tựa hồ dùng mông cũng có thể đoán được. Đây là hẳn là một việc tốt, không phải là quá tệ hại, chí ít hắn không phải rơi vào tay ma nữ Triệu Mẫn kia.
Bất chợt, Ngô Chính nhĩ đóa khẽ động, nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài thạch thất. Tiếng bước chân rất nhỏ nhẹ, tựa như là từng bước nhỏ lướt trên mặt nước tĩnh lặng, trọng tâm cơ thể được chuyển dịch trên mỗi bước đi rất khéo léo. Không nghi ngờ, khinh công của người này vô cùng lợi hại, chí ít Ngô Chính không làm được như thế.
Sở dĩ hắn có thể phát hiện được, là vì người này không có ý muốn che giấu đi sự hiện diện của mình. Bằng không, khó nói người ta đã áp sát đến bên cạnh, Ngô Chính còn không hay biết được chuyện gì đi.
Người đến không có ác ý, Ngô Chính rất bình tĩnh, khẽ xoay đầu nhìn qua cánh cửa thạch thất, cánh cửa từ từ mở ra, thân ảnh một người nữ tử vô cùng xinh đẹp, tựa như là thiên nữ vừa lúc xuất hiện trước mặt hắn.
Nữ tử trên người hoàng sam, thân hình mảnh mai thước tha, mái tóc đen nhánh, mềm mại bóng loáng được vấn cao, lông mày dài và nhạt, đường nét trên gương mặt vô cùng tinh tế, uyển chuyển như trong tranh vẽ, không son phấn, không trang sức, một vẻ giản dị, thanh tao và nhã nhặn, để ánh mắt của Ngô Chính dường như bị cuốn hút vào nàng, không thể dứt ra.
Hắn ngây người ra một khắc, trong ánh mắt lãnh nhược băng sương ấy, khiến hắn tựa như là bị đóng băng, nhất thời không thể thốt nên lời.
Nữ tử cước bộ từ tốn, từng bước tiếp cận hắn, cử chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, lẳng lặng đứng yên không nói một lời, dường như là đang đợi hắn tâm trí bị đóng trong lớp băng kia, từ từ tan rã.
Thấy vậy, Ngô Chính biết mình vừa rồi có chút thất thố, liền lấy lại vẻ bình thản, du nhiên thất tiếu nói: “Ngươi hẳn là người đã cứu ta, đa tạ!”
Hắn không vận dụng Thuật Thăm Dò đối với nàng, bởi vì thân phận của nữ tử này đã rất rõ ràng. Hơn nữa trong nguyên tác cũng không đề cập đến danh tính, chỉ biết mọi người gọi nàng là hoàng sam nữ tử. Trừ phi là nàng tự ý nói với hắn, bằng không Ngô Chính cũng không muốn thất lễ. Dù sao Kim Dung tiền bối không công khai tên thật của truyền nhân phái Cổ Mộ, ý nghĩa không ngoài việc tôn trọng quyết định mai danh ẩn tích trên giang hồ của Tiểu Long Nữ và Dương Quá năm xưa.
Hoàng sam nữ tử khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Thương thế của ngươi đã tốt hơn?”
“Chưa tốt, chiếc giường này rất có ích trong việc điều hòa thương thế, ta có thể lưu lại đây thêm vài hôm?” – Ngô Chính hiển nhiên là biết, hoàng sam nữ tử là đang muốn đuổi khách, liền mượn cớ trên người mang trọng thương để thỉnh cầu.
Nữ tử không mấy để ý đến lời nói của hắn, ngược lại có chút hoài nghi, lại hỏi: “Ngươi làm sao hồi phục nhanh như thế?”
Ngô Chính nghe thế không khỏi dở khóc dở cười, khuôn mặt cứng nhắc, cố gắng tỏ ra thản nhiên nói: “Tất nhiên phải có ngoại lực giúp đỡ, ta là dùng đan dược, lại thêm chiếc giường này trợ giúp ta luyện hóa dược lực rất nhanh, cho nên mới khôi phục mau chóng như vậy.”
Hoàng sam nữ tử khẽ gật đầu, lại hỏi: “Ngươi khi nào mới khỏi hẳn?”
“Không biết!”
Chỉ có ngốc mới trả lời thành thật với nàng, Ngô Chính thẳng thừng nói dối, mặt không đổi sắc.
“Ta đi tìm chút đồ ăn cho ngươi.” – Hoàng sam nữ tử lạnh nhạt nói.
Song nàng lại quay người ly khai khỏi thạch thất, trong ánh mắt ngạc nhiên của Ngô Chính, còn chưa kịp hiểu chuyện quái gì đang diễn ra!?
Tính cách của hoàng sam nữ tử không được nhắc đến nguyên tác, để Ngô Chính hiển nhiên là không thể nắm bắt được nàng.
Mới đây nàng còn rất vô tình muốn đuổi cổ hắn ly khai khỏi Cổ Mộ, bây giờ lại giống như là rất có nhân tính, lo cho bụng dạ của hắn đã nhiều ngày rồi không ăn uống.
Rốt cuộc là vô tâm hay là hữu tâm đây!? Có thể “logic” hơn một chút có được hay không? Ngô Chính cười khổ lắc đầu: “Nữ tử thật kỳ lạ.”
“Không biết Đông Phương, nàng thế nào rồi...”
Ngô Chính ánh mắt còn trông theo hướng hoàng sam nữ tử ly khai thạch thất, bất chợt lại nhớ đến bóng dáng của Đông Phương Bạch, cảm giác những lúc như thế này nếu là có nàng bên cạnh, thì thật tốt!
-------*-*-------
Trên sơn lâm phụ cận hồ Động Đình, bên cạnh vực núi trước đó diễn ra chiến đấu giữa Ngô Chính và Trượng Lộc Khách.
Lão giả vẻ người khôi vĩ, dáng như rùa, vóc như hạc, tai to mắt sáng, bạch bào bình dị lại trang nghiêm nhuốm màu tiên phong đạo cốt, cùng râu tóc bạc phơ, khí độ phi phàm. Lão này không ai khác chính là chưởng môn phái Võ Đang, Trương Chân Nhân – Trương Tam Phong.
Hậu phương Trương Tam Phong, ngoại trừ thiếu nữ đoan trang khả ái Chu Chỉ Nhược, nay lại thêm một người huyết sam nữ tử, khí chất thiên kiều bá mị, chỉ có thể là Đông Phương Bạch.
“Đông Phương tỷ tỷ, người nói ca ca từng chiến đấu với ai đó ở đây!?” – Chu Chỉ Nhược ánh mắt lo lắng, giọng điệu thấp thỏm nói.
Đông Phương Bạch khẽ gật đầu đáp: “Không sai, đây hẳn do dư lực một trong sáu đạo kiếm khí của hắn.”
Vị trí mà Đông Phương Bạch đang hướng ánh mắt, mặt đất lõm xuống thành hai vệt cong đối ngược nhau, giữa vệt lõm gồ ghề không hoàn toàn giống với kiếm khí thông thường tạo ra, dường như là có hàng loạt vụ bạo tạc nhỏ đan xen.
Không nghi ngờ, đây chính là dấu vết do Thiếu Dương Kiếm của Ngô Chính tạo thành, là kình lực khủng khiếp được thu nhỏ kích cỡ hết sức có thể, tích tụ trong một đạo kiếm khí, gây ra sát thương bộc phá trong phạm vi hẹp, uy lực cường đại không thể đo lường.
“Tỷ Tỷ nói huynh ấy rốt cuộc có bị thương hay không? Có thể nào huynh ấy...” – Nghe được lời nói của Đông Phương Bạch, để Chu Chỉ Nhược trong tâm càng thêm bất an lo sợ.
“Không biết, đối thủ của hắn rất mạnh, rất có thể là lưỡng bại câu thương.” – Đông Phương Bạch giọng điệu rất bình thản, nhưng trong ánh mắt khó giấu nổi sự lo lắng khôn nguôi, tâm tình cũng chẳng khá khẩm hơn Chu Chỉ Nhược là bao.
“Không biết huynh ấy bây giờ như thế nào rồi.” – Chu Chỉ Nhược lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt xa xăm vô vàn ưu thương, thiên ngôn vạn ngữ không thốt nên lời.
Trương Tam Phong thấy thế, giọng điệu ôn hòa trấn an hai người: “Tiểu tử này, phúc lớn mạng lớn, hẳn là sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra.”
Chỉ là lời nói của Trương Tam Phong có chút vô tác dụng, nhị nữ vẫn tâm tình vẫn thấp thỏm bất an, chẳng mấy suy suyển.
“Trương Chân Nhân, mấy lão nhân thần bí kia là ai?” – Đông Phương Bạch đột nhiên chuyển sang chuyện khác, mở lời dò hỏi.
Trương Tam Phong không mấy ngạc nhiên, từ tốn vấn đáp: “Bọn họ đều giống như ta, đã đạt đến cảnh giới cao nhất, đăng phong tạo cực. Ở cảnh giới này, đã chẳng mấy ai còn quan tâm đến danh lợi, tất cả đều muốn truy cầu cảnh giới cao hơn, hay nói một cách khó nghe chính là, truy tìm sinh lộ, chống chọi lại tuổi tác hữu hạn của mình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...