Mạc Thanh Cốc không nghĩ ngợi liền chỉ tay vào mặt Trần Hữu Lượng đáp: “Hừ, ta sở dĩ là muốn tìm hung thủ đả thương nhị sư huynh và tứ sư huynh đến tàn phế. Nhưng trên đường truy tìm manh mối, ta tình cờ gặp phải hắn đang truy sát Sử bang chủ và nhi nữ của ông. Ta liền ra tay tương trợ, nào ngờ lại bị hắn vu oan giá họa đẩy đến bước đường cùng này.”
“Nói như vậy, Sử Hồng Thạch và nhi nữ của hắn đều đã chết!?” – Ngô Chính chau mày hỏi lại.
Mạc Thanh Cốc gật mạnh đầu khẳng định: “Không sai. Ta cứu được Sử bang chủ, nhưng thương thế của ông quá nghiêm trọng, đã quy tiên trên đường đào tẩu truy sát.”
Nói đến đây Mạc Thanh Cốc nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn nhìn chằm chằm lấy Trần Hữu Lượng tựa hồ là muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Có thể thấy được Mạc Thanh Cốc chặng đường vừa qua nếm đắng không ít, quả thực là thiên tân vạn khổ. Mà hết thảy đều vì Trần Hữu Lượng một tay gây ra.
Ngô Chính nghe thế đột nhiên trở nên thất thần, ý niệm trong đầu đảo loạn: “Lấy võ công và kinh nghiệm đi lại trên giang hồ của Sử Hồng Thạch đáng ra không thể để Trần Hữu Lượng sát hại dễ dàng như vậy. Chí ít là phải mất thêm năm năm nữa Trần Hữu Lượng mới có thể đạt được mục đích mới đúng!? Hơn nữa Thành Côn còn đang bận bịu truy theo Đông Phương Bạch, nào có thể nhàn rỗi trợ giúp cho Trần Hữu Lượng!? Lẽ nào là ta tính sai!?”
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi không có manh mối, Ngô Chính liền không muốn nghĩ nữa, thần sắc đột nhiên trở nên băng lãnh, quay đầu nhìn lại Trần Hữu Lượng âm trầm nói: “muốn giữ lại mạng sống, nói cho ta tất cả những chuyện ngươi biết!”
Từ khi Ngô Chính xuất hiện ở đây, liền đã vận dụng điểm danh vọng chấn nhiếp toàn bộ đám người Cái Bang, ngoài ra còn dùng khí thế áp bách khiến bọn hắn thở mạnh một hơi cũng không dám, chỉ có thể đứng ngây người ra như trời trồng.
Lúc bấy giờ nghe được lời hâm dọa tựa như là sét đánh ngang tai, Trần Hữu Lượng giật mình kinh hãi, lúng túng hỏi lại: “Ngươi, ngươi là, Quỷ Sát, Quỷ Sát Kiếm Ma!?”
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, hay là không cần mạng nữa rồi?” – Ngô Chính quay người chính diện đối mắt với Trần Hữu Lượng, sát khí trên người bộc phát gắt gao bao trùm lấy hắn, từng bước từng bước chậm rãi đi tới.
Khoảng cách nguyên bản vẫn là mười bước, hiện tại còn lại chín bước, mới đó đã qua ba bước, bây giờ chỉ còn sáu bước, năm bước, bốn bước...
“Ta nói, đừng đến đây, ta nói, ta nói là được!” – Trần Hữu Lượng hoảng hốt hô lên. Mặc dù hắn rất muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng là một luồng áp lực vô hình áp bách lấy hắn, khiến đôi chân run rẩy vô lực đến đứng còn không vững, huống hồ là di chuyển.
Ngô Chính sắc mặt không đổi, lạnh nhạt nói: “Là ai giết chết Sử Hồng Thạch?”
“Không, không được. Nếu ta nói ra, nói ra, ta sẽ... sẽ chết!” – Trần Hữu Lượng trước mặt Ngô Chính không thể giữ nổi một chút bình tĩnh, căng thẳng đến cực độ, nói năng lắp ba lắp bắp không rõ tiếng.
Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, bên tai liền nghe một tiếng “phập”. Tức khắc toàn bộ mấy chục cái thủ cấp của đám người đệ tử Cái Bang đồng thời rơi xuống lăn lóc dưới mặt đất, chỉ chừa lại một đám thi thể không đầu vẫn còn đứng yên bất động không chút suy suyển, mãi cho đến vài giây sau mới lần lượt nghiêng vẹo ngã xuống.
Rầm rầm rầm rầm rầm...
“Ngô thiếu hiệp!? Ngươi...”
Mạc Thanh Cốc trông thấy cảnh tượng tàn nhẫn thảm sát này, không kìm được lòng lớn tiếng chất vấn: “Những người này chỉ là bị thao túng mà thôi, vẫn còn có thể quay đầu hối cãi. Cớ sao lại không chừa cho bọn hắn một cơ hội chuộc lại lỗi lầm!?”
“Mạc Thất Hiệp, ngươi tuổi tác tuy hơn ta một đoạn dài nhưng trải sự lại không quá ít, không biết lòng người xảo trá gian hiểm như thế nào. Ngươi tốt hơn hết vẫn là trở về núi đi thì hơn. Bằng không sớm muộn cũng có một ngày, phái Võ Đang vì ngu ngốc của ngươi mà bị hủy hoại.” – Ngô Chính không quay đầu, nhàn nhạt đáp lời.
“Võ Đang bị hủy hoại... trong tay ta!?” – Mạc Thanh Cốc thất thần lẩm bẩm trong miệng. Lời nói của Ngô Chính tình cờ lại mười phần trùng hợp với lời nói của Trần Hữu Lượng mới đó, khiến hắn nhớ lại vì đâu mà phải rơi vào khốn cảnh như thế này. Nếu không phải Ngô Chính kịp thời xuất hiện tương cứu, Mạc Thanh Cốc bây giờ đã là vong hồn trên chính lưỡi kiếm của mình.
Không đoái hoài đến Mạc Thanh Cốc cảm nghĩ như thế nào, Ngô Chính ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn lấy Trần Hữu Lượng. Hắn lúc này đối diện với tử vong, mục tí dục liệt sợ hãi đến mức không còn đứng vững phải ngồi bệt xuống đất.
(Mục tí dục liệt: khóe mắt căng ra đến mức muốn rách, tinh thần căng thẳng cực độ.)
“Ngươi muốn thành thật, hay là muốn kết cục giống như bọn hắn!?” – Ngô Chính ngồi xổm xuống đất, vỗ vỗ cái má Trần Hữu Lượng, cười lạnh nói.
Trần Hữu Lượng không dám nhìn thẳng vào mắt Ngô Chính, chỉ biết cuối đầu run giọng nài nỉ van xin: “Làm ơn đừng giết ta, ta sẽ thành thật, người sát hại Sử bang chủ chính là, chính là...”
Ầm!
Không đợi Trần Hữu Lượng nói dứt lời, đột nhiên Ngô Chính vung ra một chưởng đánh tới, tức khắc liền giết chết tươi hắn. Chưởng thế hung mãnh cuồng bạo đến dị thường, đẩy văng thi thể của Trần Hữu Lượng bay đi thật xa.
Vào lúc này, nơi mà mà cái thi thể đáp xuống lại xuất hiện một bóng người, chỉ thấy hắn nhấc lên cánh tay đưa về phía trước, liền có thể dễ dàng chế trụ dư lực một chưởng của Ngô Chính đánh vào cái thi thể.
Nhìn lại, đó là một lão giả bạch diện, trên mặt tựa hồ là đắp thêm một lớp sơn màu trắng trông vô cùng kỳ dị, thân hình cao gầy, trong tay cầm lấy thiết trượng sừng hươu, ăn mặc cũng không giống với người hán. Từ khí tức của lão giả thâm bất khả trắc, liền có thể đoán được võ công vô cùng cao cường lợi hại.
“Danh tính: Lộc Trượng Khách, tu vi: tông sư sơ kỳ.”
Thuật Thăm Dò lại một lần nữa nhắc nhở cho Ngô Chính biết, lão giả kia vô cùng nguy hiểm. Lấy thực lực của hắn như bây giờ, đối đầu với lão chỉ có thể là tuyệt lộ, không có lấy một đường sinh cơ.
“Huyền Minh nhị lão, bạch lão Lộc Trượng Khách!? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây!? Nếu như vậy, phụ cận nơi này có khi nào... vẫn còn một lão quái vật nào đó đang ẩn náu!?” – Ngô Chính vẫn rất điềm tĩnh suy đoán trong đầu.
Vừa rồi sở dĩ Ngô Chính ra tay giết chết Trần Hữu Lượng không để hắn kịp thốt ra tên hung thủ, chính là vì cảm nhận được một tia khí tức cực kỳ khủng khiếp phát ra mang theo sát ý nhắm thẳng về phía này. Hắn nhanh trí phán định người này hẳn là hung thủ giấu mặt đang muốn giết người diệt khẩu, liền quyết đoán ra tay giết chết Trần Hữu Lượng. Một phần là muốn giảm thiểu rủi ro ngoài ý muốn, phần nhiều là không muốn bị hớt tay trên, cướp mất 1 0 0 điểm sát lục tích lũy này.
Nhưng Ngô Chính nào ngờ chủ nhân của tia khí tức cường đại kia lại chính là một trong Huyền Minh nhị lão – Lộc Trượng Khách, cũng là thủ hạ đắc lực bậc nhất dưới trướng của Nhữ Dương Vương. Càng không thể ngờ đến, lão lại nhúng tay vào chuyện này, là hắc thủ thực sự gây ra cái chết của phụ tử Sử Hồng Thạch.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...