“Ta biết!” – Ngô Chính khẽ gật đầu. Từ lúc đặt chân vào cánh rừng liễu, hắn chưa một phút lơi là buông lỏng cảnh giác, sớm đã phát hiện những người này.
Không chỉ có hai người Ngô Chính khí cảm lợi hại, A Tam tự thân tu vi còn cao hơn Ngô Chính và Đông Phương Bạch một bậc, hiển nhiên cũng có thể phát hiện được. Chỉ thấy thần sắc của hắn lúc này rạng rỡ như nắng ban mai, tựa hồ là đang tràn trề hy vọng, không thể che giấu tâm trạng của mình bây giờ.
“Hy vọng nhiều chỉ càng thất vọng khôn cùng. Một lời khuyên cho ngươi... dẹp bỏ ngay cái ý định ngu ngốc trong đầu ngươi đi!” – Ngô Chính thần thái mười phần chân thành khuyên bảo A Tam.
Chút tâm tư vụng vặt của A Tam làm sao có thể qua mắt được Ngô Chính cơ chứ!? Bình thường đã là không thể, bây giờ tâm tình kích động khó kiểm soát lại càng không. Sở dĩ Ngô Chính buông tha cho hắn đến tận lúc này không ngoài mục đích làm người dẫn đường. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành mỹ mãn, Ngô Chính là đang cân nhắc có nên hay không giải quyết cái hậu họa có phần khôn lường này.
A Tam tuy không thể nhìn thấu được Ngô Chính ý nghĩ, nhưng là trực giác gần đây luôn nhắc nhở hắn phải coi chừng. Có thể bên dưới lớp da mặt đầy hòa ý kia của Ngô Chính, chính là một con quỷ ác sát đang thèm thuồng muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Ta, ta nào có, nào có ý định gì đâu!?” – A Tam hoảng hốt lúng túng đáp.
Ngô Chính thì càng là cười tươi như hoa, hai mắt híp chặt lại không che giấu một tia sát khí lóe lên, nhìn chằm chằm lấy A Tam, trầm giọng cảnh cáo: “Không sai, là như vậy. Tốt nhất ngươi không nên có ý định gì. Ta dạo gần đây cảm thấy rất yêu thích việc giết chóc a!”
A Tam bỗng nhiên rùng mình, mặt mày tái xanh không còn chút máu, cảm giác như là không khí bất chợt đóng băng đúng vào khoảnh khắc này, để hắn trong người máu nóng không thể lưu thông, mỗi lần hít thở đều là một việc vô cùng khó khăn.
Đây không phải là A Tam tự dưng lại bị dọa thành như vậy, mà là cả một quá trình sau khi tận mắt chứng kiến Ngô Chính một đường giết chóc quét ngang, trong lúc vô hình đã hình thành ấn lưu sâu sắc trong tâm khảm của A Tam, để hắn vạn lần cũng không dám khinh nhờn lời nói của Ngô Chính.
Đương lúc bầu không khí đang vô cùng rùng rợn, đột nhiên từ phía đằng xa sâu trong khu rừng liễu xuất hiện thân ảnh một đoàn người đang chậm rãi đi tới, vô tình đã giải vây cho A Tam thoát khỏi cơn ác mộng cùng cực này.
Ngô Chính và Đông Phương Bạch đồng thời quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy đó là một đoàn người thợ săn thân hình cường tráng sức dài vai rộng, ăn mặc đều là y phục da thú, sau lưng còn có cung tiễn vắt chéo vai, có hơn mười tên như thế đồng hành cùng nhau trông rất khí thế.
Nhưng kỳ quái chính là bọn hắn nhìn qua đều không phải hạng phàm phu tục tử, tu vi đều là tuyệt đỉnh cao thủ, thậm chí còn có vài người tuyệt thế sơ kỳ. Ấy vậy mà lại cam chịu làm hạ nhân cho một tên công tử phú gia mặt trắng, quần là áo lượt, trên tay đang cầm quạt đung đưa phe phẩy, mắt thì lại cao hơn đầu. Một đoàn người tráng sĩ cứ thế mà đều nhịp theo cước bộ của hắn, chậm rãi tiếp cận đến chỗ này.
“Danh tính: Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, tu vi: nhất lưu trung kỳ.”
Ngô Chính dùng Thuật Thăm Dò liền xem thấu tên công tử giả trang trước mắt. Nhưng để Ngô Chính bất ngờ là ngoại trừ tu vi của nàng, còn có cái tên dài đăng đẳng kia. Trước đây không mấy để ý, lúc này Ngô Chính mới nhớ đến tên thật của Triệu Mẫn chính là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ. Còn cái tên Triệu Mẫn quận chúa kia chỉ là phong hiệu của nàng mà thôi.
Mặc dù Triệu Mẫn vẫn đang giả trang nam nhi, nhưng Ngô Chính vẫn có thể tưởng tượng ra được một dung mạo sắc nước hương trời khi mái tóc cuộn tròn trên đầu kia buông mình chải xuống. Từ khí chất của nàng có thể dễ dàng nhận thấy một sự kiêu hãnh không tầm mức, đi kèm với vẻ đẹp vô cùng độc lập và cuốn hút, khiến người ta theo bản năng muốn khom lưng trước nàng.
Chỉ là đáng tiếc, Ngô Chính bao năm chung đụng với Đông Phương Bạch đã dần dần miễn nhiễm với các loại động vật có vú, nhất là với những con có màu sắc sặc sỡ chuyên đi hớp hồn người khác, đưa họ vào lưới rồi sau đó... ăn thịt!? Chắc là vậy!
Lúc bấy giờ Ngô Chính bỗng nhiên phát giác trông thấy ánh mắt của Triệu Mẫn lấp lóe một tia tinh quang chú ý bao trùm đến Ỷ Thiên kiếm trong tay hắn, chỉ là trong một khoảnh khắc chớp nhoáng mà thôi, ngay sau đó nàng liền chuyển dời ánh mắt không thèm đoái hoài đến nữa. Nhưng chỉ bấy nhiêu đó đã đủ để khiến Ngô Chính hài lòng vui vẻ.
Sở dĩ hắn vui vẻ như vậy là vì, mục đích chuyến này đã đạt được phân nữa. Đừng quên Triệu Mẫn trong nguyên tác là cỡ nào yêu thích Ỷ Thiên kiếm, lấy tính cách của nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho bất cứ thứ gì mình yêu thích, thậm chí là không từ thủ đoạn ác độc nào.
Đúng lúc này đột nhiên Triệu Mẫn cước bộ dừng lại, khoảng cách tiếp cận đến vị trí của Ngô Chính vẫn còn khá xa. Chần chừ trong chốc lát, nàng đột ngột xoay người dứt khoát rời đi. Đám người thợ săn kia thấy thế có chút sững ngốc khó hiểu, nhưng rồi cũng nhanh chóng lẳng lặng theo sau.
Đông Phương Bạch thần sắc cổ quái, quay sang Ngô Chính nghi vấn: “Bọn hắn là làm sao? Là bị dọa sợ!?”
Đông Phương Bạch nhất thời không thể lý giải nổi, đang yên đang lành đi tới thái độ hiển nhiên là muốn bắt chuyện, cớ sao không nói lời nào đã quay đầu rời đi!? Thế nhưng nàng rất nhanh liền quy tội cho hơn năm mươi cái thi thể không đầu đang nằm bất động dưới mặt đất, cho rằng Triệu Mẫn là sợ phiền toái dấn thân.
“Muốn dọa sợ bọn hắn cũng rất khó a. Ta nói có đúng hay không, A Tam huynh đệ!?” – Ngô Chính thản nhiên chuyển nghi vấn sang cho A Tam.
A Tam cực kỳ bất đắc dĩ, mặt mày nhăn nhó không biết phải vấn đáp như thế nào. Trông thấy Ngô Chính thần sắc càng trở nên nhu hòa, chỉ càng khiến tâm tình của A Tam hững hờ rơi xuống đáy vực sâu mà thôi.
Lại nói Đông Phương Bạch cũng không phải là hạng đần độn gì, ngược lại là mười phần thông minh tài trí. Thấy thế nàng liền có thể minh bạch chuyện gì đang xảy ra, yên lặng nghiền ngẫm một chút lại dò hỏi: “Tên công tử mặt trắng kia hẳn là quận chúa gì đó!? Ngươi không muốn gọi hắn lại sao?”
“Không cần, cứ đợi nàng đến tìm ta đi thôi!” – Ngô Chính không mấy để ý đến vấn đề này, lại thong thả tìm một góc cây tương đối sạch sẽ, ngồi xuống hóng mát, há miệng chờ sung.
Đông Phương Bạch thấy thế cũng lười phải suy ngẫm, liền theo chân Ngô Chính, kéo lấy A Tam như một miếng giẻ lau chà xát dưới mặt đất, đi đến bên cạnh Ngô Chính ngồi lì một chỗ. A Tam lúc bấy giờ tình cảnh vô cùng bi hài, toàn thân nhơ nhuốc bết bát, trong miệng thì đủ loại đất cát, cây cỏ dại như muốn nhồi nhét vào. Phải nói trông hắn thảm trạng bây giờ quả thực là sống còn không bằng chết.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...