Nhưng khoan đã... người võ công không cao!? Nên nhớ bao quanh tiểu thôn ba phía chính là khu rừng rậm nguyên thủy chưa từng được con người khai hoang, dã thú nơi này càng là hung mãnh dị thường, không phải chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nào đó, võ công tầm tầm thường thường lạc vào nơi này mà vẫn có thể còn sống sót, đi đi lại lại tạo thành động tĩnh như thế.
Không để Hà Thái Xung phải phải thấp thỏm suy đoán quá lâu, từ phía sau tán cây một đạo thân ảnh nam tử chậm rãi xuất hiện. Chỉ thấy người đến là một tên trung niên dáng người gầy gò, thấp bé, đầu trọc hói bóng loáng, trên người y phục vải trâm gai. Trông qua người này rất ư là bình phàm, cũng không giống với người có võ công, tựa hồ thực sự là một kẻ đi lạc trong rừng.
Đánh giá người trung niên đầu hói kỹ càng trên dưới một vòng, Hà Thái Xung lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không còn ẩn nấp phía sau tảng đá, đứng dậy chấp tay khách khí nói:
“Huynh đài, xin dừng bước!”
Nghe được giọng nói, trung niên đầu hói liền quay đầu nhìn lại, nhưng kỳ quái là thần thái của hắn vẫn rất thản nhiên, không có vẻ gì là bất ngờ cho lắm, chỉ nhàn nhạt đáp lời:
“Hà chưởng môn, không biết là cần ta giúp đỡ điều chi?”
“Ặc, khụ khụ...”
Hà Thái Xung ngay lập tức nghẹn họng, trăn trối nhìn lấy trung niên đầu hói, có chút lúng túng hoảng hốt nói:
“Ngươi, ngươi thực ra là ai? Ngươi... ngươi là muốn gì?”
Hà Thái Xung không phải là quá mức đần độn, từ thần sắc trung niên đầu hối không chút nào ngạc nhiên, liền có thể đoán được hắn sớm đã phát hiện vị trí ẩn nấp của mình, hơn nữa càng là biết được tường tận thân phận danh tính.
Chưa kể Hà Thái Xung còn không thể cảm nhận được khí tức phát ra từ trên người trung niên đầu hối, điều này chứng minh là hắn tu vi cao cường hơn Hà Thái Xung rất nhiều. Trung niên đầu hói xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải là đi lạc, mà chắc chắn là cố tình chờ đợi Hà Thái Xung tự mình xuất đầu lộ diện.
“Muốn gì? Hà chưởng môn không phải là vừa gọi ta dừng chân đấy ư? Khà khà... ngươi nói ta là muốn gì cơ chứ?”
Lúc này trung niên đầu hói đã không còn che giấu sát ý của mình, sắc mặt trở nên âm hiểm cười tà, lời nói thốt ra càng là cố tình châm chọc trêu ngươi.
“Ngươi... là muốn... giết!?” – Hà Thái Xung tâm trạng thấp thỏm lo âu, buột miệng nói.
“Ài... ngươi đoán sai, chỉ là lão quỷ kia vừa rồi dám trêu chọc người của ta. Ta đang có ý định tìm hắn tính sổ, đáng tiếc... thôi, lấy ngươi trút giận cũng rất không tồi.”
Trung niên đầu hói thở dài lắc đầu nói, đồng thời di chuyển cước bộ, chậm rãi từ tốn tiếp cận tới gần Hà Thái Xung.
“Ngươi, ngươi đừng tới đây, nếu ngươi dám giết ta, lão tổ nhất định sẽ không tha cho ngươi!” – Hà Thái Xung cực kỳ kinh hãi, bất lực hét toáng lên.
Nhưng để hắn thất vọng rồi, trung niên đầu hói không những không dừng lại, càng là tăng tốc phóng người đến bên cạnh Hà Thái Xung, trên tay súc lực thành quyền, cuồng bạo đấm mạnh vào phần bụng của Hà Thái Xung, lực đạo mạnh mẽ đến mức nhấc bỗng hai chân hắn lên.
Oành!
Ngay sau khi kình lực chạm vào da thịt phát ra âm thanh, Hà Thái Xung lúc bấy giờ chỉ cảm giác đan điền của mình vô cùng tê rát, toàn thân khí lực nhất thời tắc nghẽn không thể huy động, tựa như là trở về thời điểm khi còn là một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch, không có một chút võ công nào.
Không có một chút võ công nào!? Đây chẳng khác nào là... tàn phế!?
Hà Thái Xung lúc này cả người rơi mạnh sấp mặt xuống đất, tuy nhiên hắn không để ý đến bộ dáng nằm sấp xấu xí của mình, cố gắng hết sức dựa theo tâm pháp vận công, níu kéo một chút hy vọng có thể cảm nhận được một tia nội lực ban nãy vẫn còn lưu động trong đan điền của mình.
Nhưng là một lần nữa phải để hắn thất vọng rồi, một tia nội lực mỏng manh cuối cùng sót lại cũng đã hư thoát tan biến. Không nghi ngờ, Một quyền vừa rồi của trung niên đầu hói đã triệt để hủy bỏ đan điền của hắn, để hắn từ nay vĩnh viễn chỉ có thể làm một người bình bình thường thường, thường đến mức không thể thường hơn được nữa.
“Aaa... aaa...”
Lúc bấy giờ Hà Thái Xung tâm trạng tuyệt vọng, bi phẫn đến tột cùng. Hắn muốn giận dữ hét lên thật to, gào lên thật lớn, nhưng là điều kiện cơ thể quá mức suy nhược lại không cho phép hắn làm điều đó.
Ở phía ngược lại, trung niên đầu hói sắc mặt vẫn rất hả hê, không có chút gì là thương cảm. Hắn chậm rãi ngồi xổm dưới đất, một tay vỗ nhẹ gò má của Hà Thái Xung, âm trầm cười nói:
“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải chết ở đây. Ngươi phải thật tốt sống nốt phần đời phế vật còn lại mới phải. Ha ha...”
Tiếng cười to thật sảng khoái vang vọng trong khu rừng, nhưng khi lọt vào tai Hà Thái Xung đang nằm lê lết dưới mặt đất, chẳng khác nào giọng cười rùng rợn của quỷ dữ, nhất định là ác ma đội lốt con người.
-------*-*-------
Tại một nơi khác, xuôi theo dòng nước chảy trên con sông, sáu người Ngô Chính ngồi trên một chiếc thuyền đánh cá, cùng nhau ly khai khỏi tiểu thôn hẻo lánh kia.
Dọc theo con sông đi qua, hai bên đều là rừng rậm vây kín, không có dấu hiệu của nhân loại sinh sống nơi này. Nhưng là đi tới một hồi liền phát hiện các khu rừng có chiều hướng càng lúc càng thưa bớt, nhìn sơ qua liền có thể đoán biết đây là hậu quả do con người đốn củi khai hoang mà thành. Tin tưởng, chỉ cần kiên nhẫn đi thêm một đoạn có thể sẽ tìm thấy được chỗ dừng chân tạm thời cho sáu người.
“Đông Phương cô nương, người nói là Mạc Thanh Cốc mang tiểu nữ kia về núi Võ Đang!? Không biết cô nương có gặp qua hai vị sư đệ của ta là Dương Liên Châu và Trương Tùng Khê hay không?” – Tống Viễn Kiều đột nhiên sốt ruột nhanh miệng hỏi thăm.
“Không có!” – Đông Phương Bạch khẽ lắc đầu đáp.
Thấy vậy, Ngô Chính liền vội mở miệng bình giọng trấn an:
“Tống Đại Hiệp không cần quá mức lo lắng, Du Nhị Hiệp và Trương Tứ Hiệp thường ngày làm nhiều việc tốt, phúc khí gia thân, nhất định sẽ không gặp việc gì bất trắc.”
“Ai... hy vọng là như vậy.”
Tống Viễn Kiều và Ân Lê Đình vẫn không bỏ xuống được tảng đá trong lòng, chỉ biết ngậm ngùi mà thở dài.
Một đường trôi nổi trên con sông, Ngô Chính tranh thủ thời gian kể lại sơ qua hết thảy sự việc diễn ra trước đó, nhằm thỏa mãn Đông Phương Bạch lòng hiếu kỳ. Đồng thời cũng không quên hỏi thăm nàng trên đường tìm hắn đã trải qua sự tình như thế nào, cớ sao lại dẫn đến phải chiến đấu một mất một còn với Diệt Tuyệt sư thái, còn có cả chưởng môn phái Côn Luân – Hà Thái Xung.
Nhưng thực ra không ngoài suy đoán của Ngô Chính là bao, Đông Phương Bạch trên đường bảo vệ theo Chu Chỉ Nhược mang đến núi Võ Đang, nhưng giữa đường tình cờ lại gặp gỡ Mạc Thất Hiệp – Mạc Thanh Cốc. Nàng liền mở lời nhờ vả, để hắn mang theo Chu Chỉ Nhược trở về. Còn nàng thì cấp tốc trở lại nơi chiến đấu, tìm kiếm tung tích của Ngô Chính.
Tuy nhiên phải mất đến mấy ngày sau đó, Đông Phương Bạch mới nghe ngóng được chút ít tin tức. Đồng thời trong lúc đó nàng cũng phát hiện Diệt Tuyệt sư thái vẫn luôn theo dõi sau lưng, cho nên mới tương kế tựu kế đào sẵn một cái hố lửa thật to, để lão ni cô tự mình nhảy xuống thiêu thân.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...