Đông Phương Bạch nghe xong liền không cần nghĩ ngợi, lập tức thẳng thừng từ chối:
“Ta không có hứng thú, ngươi tìm người khác đi!”
“Tiểu nha đầu ngươi thật không biết điều, lại cho ngươi một cơ hội, suy nghĩ thật kỹ rồi hẳn trả lời ta.”
Lần này giọng nói lão nhân tựa hồ lại có chút bất mãn bực bội, nhưng là điều này cũng không thay đổi được quyết định của Đông Phương Bạch.
“Không cần lại hỏi, ta không làm!”
Nói đùa, một tên lão nhân danh tính thân phận đều thần thần bí bí, không những mới đó ra tay cản trở nàng giết chết Hà Thái Xung, còn là gián tiếp uy hiếp nàng một phen. Lúc này hắn lại muốn giả thần giả quỷ dụ dỗ thu nàng về làm đệ tử, Đông Phương Bạch tất nhiên là không dễ tin người đến như thế. Hơn nữa một thân công phu của nàng đã quá đủ để cho nàng cả đời khai phá tìm tòi, tham nhiều hơn nữa nhưng không tinh thì cũng vô ích. Chí ít Đông Phương Bạch vẫn còn thấu hiểu được đạo lý này.
“Ài... không cưỡng cầu, nhưng là nha đầu ngươi tha cho hắn một mạng, xem như là cho lão phu một bộ mặt, như thế nào?”
Nghe qua lời nói, lúc bấy giờ Đông Phương Bạch mới kịp chú ý đến Hà Thái Xung bên kia. Chỉ thấy hắn lúc này thần sắc vô cùng bình tĩnh, không có vẻ gì là quá ngạc nhiên khoa trương. Nhưng khóe môi của hắn lại cố tình nhếch qua một bên, tựa hồ là đang rất đắc ý, muốn trêu ngươi khích bác Đông Phương Bạch.
Nhưng là để hắn thất vọng rồi, Đông Phương Bạch nhìn hắn trông mắt tựa như là nhìn một con kiến, ánh mắt chỉ có một vẻ vô thần, giống như là bề trên đang nhìn xuống những sinh linh thấp bé đến đáng thương.
Sau đó nàng liền đưa mắt sang hướng khác không thèm đoái hoài gì đến hắn, gật đầu thản nhiên đồng ý, tất nhiên cũng không quên buông lời châm biếm mỉa mai:
“Tiểu nhân mà thôi, hắn không ngại chết, nhưng ta thì rất ngại phải bẩn tay!”
“Ngươi... hừ!”
Hà Thái Xung nhất thời nóng giận, chỉ trỏ dậm chậm, định mở mồm chửi mắng một câu, nhưng nửa chừng lại cảm thấy nghèn nghẹn không thốt nên lời. Bởi vì Hắn chợt nhận ra đấu khẩu với nữ nhân, không khỏi có chút quá mất mặt nam nhi trượng phu đi.
Nhưng là biểu hiện của hắn càng khiến cho Đông Phương Bạch trong tâm vô cùng chán ghét, khinh thường ngoảnh mặt sang hướng khác.
“Trở về đi thôi!”
Giọng nói trầm khàn của lão nhân lần nữa lại vang vọng trên không trung, nhưng lần này âm điệu lại có phần cứng rắn mang tính chất ra lệnh, ẩn ẩn còn có phần bực bội tức giận bên trong.
Bất đắc dĩ, Hà Thái Xung chỉ có thể căm tức liếc nhìn Đông Phương Bạch một cái, sau đó liền phủi tay quay người, nhanh chóng ly khai khỏi chỗ này.
Mãi cho đến khi bóng lưng Hà Thái Xung khuất mất ở phía rừng rậm xa xôi, Đông Phương Bạch mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, trên trán không khỏi đổ xuống từng giọt mồ hôi lạnh, khiến nàng trong lòng cũng rùng rợn liên hồi không thôi.
Phải nói, lực chấn nhiếp của lão nhân thần bí kia áp bách lên Đông Phương Bạch quá mức khủng khiếp. mặc dù chỉ là thông qua một đạo kiếm phong, cùng với nội lực thâm hậu ẩn giấu bên trong giọng nói của lão, thực chất cũng không ý định uy hiếp Đông Phương Bạch, nhưng là cảm giác tính mệnh của mình phải tùy thuộc vào tâm trạng của người khác, chưa bao giờ để nàng cảm thấy dễ chịu cả.
Đông Phương Bạch tạm thời vẫn chưa thể bình phục tâm tình của mình, chỉ đứng ngẩn người bất động tại chỗ, thần sắc có phần trầm mặc nghiền ngẫm. Đúng lúc này đột nhiên lại có một âm thanh khác vang vảng bên tai từ phía đằng sau. đó là một giọng nói rất quen thuộc của người thiếu niên, mà đối với Đông Phương Bạch đã là một khoảng thời gian rất dài, nàng không được nghe thấy.
“Thê tử, ngươi làm rất tốt a!”
Đông Phương Bạch khẩn trương quay đầu nhìn lại, đối diện nàng lúc bấy giờ là một thân ảnh quen thuộc của người thiếu niên, hình dáng có đôi chút gầy gò không quá cường tráng, bạch y trên người phất phới che thân. Có thể trông thấy thần sắc của hắn, là một vẻ tiếu dung rạng rỡ, ấm áp tựa như là vầng thái dương đang treo lơ lững trên đầu, ánh mắt đó nhu tình như nước, khi nhìn về nàng có phần âu yếm trìu mến, lại càng nhiều là sự quan tâm lo lắng, để nàng trong lòng cảm giác rất an tâm, không còn thấp thỏm lo sợ như trước.
“Ngươi cuối cùng đã tới, ta còn tưởng không chờ được ngươi!”
Giọng nói ôn nhu dịu dàng hiếm khi nghe được từ miệng của Đông Phương Bạch, mặc dù nụ cười tỏa nắng của nàng đã bị che khuất sau tấm lụa đỏ che trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt vẫn không thể giấu được vẻ vui mừng khôn xiết lúc này.
“Ngươi yên tâm, lần sau ta nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ lão quái vật kia một phen, dám uy hiếp nữ nhân của ta, cái giá phải trả không phải là hắn bây giờ có thể tưởng tượng nổi đâu!”
Ngô Chính không để ý đến đống bừa bộn xung quanh, chậm rãi đến gần bên cạnh Đông Phương Bạch, mạnh mẽ ồm chầm lấy nàng, khoái chí thỏa mãn tâm tình nhớ nhung suốt mấy ngày qua.
Ngược lại Đông Phương Bạch cũng không phản kháng, chỉ là có chút hiếu kỳ không bỏ được, buột miệng hỏi thăm:
“Ngươi biết lão quỷ kia là ai sao?”
Ngô Chính lắc đầu đáp lời:
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng có một điều chắc chắn hắn là người thuộc phái Côn Luân.”
“Nói thừa! Có phải là ngươi sớm đã đến đây nhưng không xuất hiện?” – Đông Phương Bạch đột nhiên có chút gắt gỏng, chau mày hỏi tiếp.
“Đúng vậy, không chỉ một mình ta, còn có rất nhiều những con chuột nhắt muốn thừa nước đục thả câu, nhưng tất cả đều là bị lão quái vật kia cố ý thả ra một tia khí tức dọa đến kinh hãi tán loạn, không dám manh động lỗ mãng.”
Nói đến đây Ngô Chính sắc mặt đột nhiên trở nên thập phần nghiêm trọng, tựa hồ vừa rồi chính hắn cũng bi dọa đến kinh hãi không hề nhẹ.
Thực ra ngay khi Đông Phương Bạch tạo ra động tĩnh chiến đấu, Ngô Chính sớm đã xuất hiện ở khu rừng phụ cận bên ngoài tiểu thôn, đồng thời cũng cảm nhận được khí thế của Đông Phương Bạch đang giao đấu với người khác.
Đương lúc hắn đang khẩn trương muốn nhanh chân chạy đến cứu viện, thì bất giác phát hiện một cỗ khí tức vô cùng cường đại, tạo thành một bức tường tưởng chừng vô hình nhưng lại như hữu hình thực chất, mạnh mẽ áp bách ngăn lại bước chân của hắn, để hắn không thể tiến thêm nữa dù chỉ một bước.
Bất đắc dĩ, Ngô Chính chỉ có thể cắn răng phẫn hận, âm thầm khắc cốt ghi tâm mối thù này. Đợi sau khi hắn trở nên cường đại siêu việt lão quỷ kia, nhất định sẽ truy tìm tung tích của lão, sau đó đánh đập một trận tơi bời hoa lá, dở sống dở chết, khiến lão suốt đời cũng không thể quên được bài học “quý giá” này.
Nhưng thật may là Đông Phương Bạch lúc này vẫn còn lành lặn không tổn thương bất kỳ một sợi tóc, bằng không Ngô Chính còn đang toan tính trong lòng, nuôi nấng ý định làm sao để tàn sát toàn bộ người của phái Côn Luân, thậm chí là diệt cỏ tận góc, để bọn hắn mãi mãi không thể ngóc đầu lên được.
Đông Phương Bạch lúc này đang gần gũi với Ngô Chính, dường như là cảm nhận được sát khí thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh mắt nam nhân của nàng, tưởng rằng hắn lại đang suy tính làm việc nguy hiểm nào đó, để nàng trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm lo lắng bất an.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...