Từ khi tiếp xúc với Ngô Chính, tầm nhìn của hai người đã được mở mang thêm rất nhiều, cũng minh bạch đạo lý đúng sai phải trái bên trong lời nói của hắn.
Nhưng một khi Tống Viễn Kiều quyết định động thủ với đám người danh môn chính phái kia, không thể nghi ngờ điều này đồng nghĩa với việc Võ Đang phái bắt đầu từ thời điểm đó cũng sẽ bị kéo xuống vũng bùn lầy này, không thể cố sức vùng vẫy thoát ra.
Mãi cho đến một hồi lâu, Tống Viễn Kiều chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, để lộ khuôn mặt nghiêm khắc kiên nghị thường thấy của hắn, hít mạnh một hơi thật sâu, sau đó lại quay sang Ngô Chính ba người, thần sắc trở nên mười phần nghiêm trọng, tựa hồ là làm một quyết định nào đó hết sức khó khăn.
Ân Lê Đình vai vế thấp hơn một chút, bất đắc dĩ chỉ có thể để mặc cho đại sư huynh của hắn – Tống Viễn Kiều thay mình làm ra lựa chọn, đối diện đó ba người Ngô Chính ánh mắt giao thoa, nhưng rất thản nhiên kiên nhẫn chờ đợi, không nói một lời.
“ Ngô thiếu hiệp nói rất đúng, ta từ đầu đã không có quyền được lựa chọn, cứ làm theo ý các người là được! ” – Tống Viễn Kiều trên mặt thập phần bất đắc dĩ, thở dài nói ra.
Đứng kế bên hắn Ân Lê Đình cũng chỉ biết lắc đầu khẽ thở dài, trong tâm một cũng là mảnh bùi ngùi không thốt nên lời, dù sao cả hai người bọn hắn đều là mang trong mình bản sắc nghĩa hiệp, từ nhỏ lại được Trương Tam Phong dạy dỗ đàng hoàng thấu đáo, bây giờ lại muốn bọn hắn cuồng sát giết chóc không một chút lưu tình, nhất thời vẫn là chưa thể lật mình thích nghi với hoàn cảnh.
Ở phía ngược lại, Ngô Chính vẫn là rất bình thản như không có chuyện gì, nghe được lời đáp liền khẽ gật đầu, lại từ tốn nói tiếp:
“ Tốt, như vậy là đã xong một vấn đề, tiếp đến chính là cần chọn ra người chỉ huy, mặc dù ta rất không ưa thích cách làm này, nhưng là năm người chúng ta đã có ba trường phái tính cách khác nhau, vốn dĩ là không đồng đạo, cho nên trước khi kề vai sát cánh, tiên quyết vẫn là phải ổn thỏa vấn đề này trước đã! ”
“ Tiểu tử ngươi lại muốn phức tạp, đơn giản chúng ta nghe theo ngươi là được, ta nghĩ Tống Đại Hiệp hai vị hẳn là sẽ không phản đối ”
Tạ Tốn sảng khoái trực tiếp nhường cái danh trưởng nhóm cho Ngô Chính, đồng thời bỏ qua luôn Dương Tiêu, chỉ hỏi thăm hai hai người Tống Viễn Kiều.Tạ Tốn sảng khoái trực tiếp nhường cái danh trưởng nhóm cho Ngô Chính, đồng thời bỏ qua luôn Dương Tiêu, chỉ hỏi thăm hai hai người Tống Viễn Kiều.
“ Ta tất nhiên là không phản đối, Ngô thiếu hiệp tuy tuổi tác không bao nhiêu, nhưng bản lĩnh và tài trí đều là có thừa, trước nay trong lứa thiếu niên các người, Tống mỗ cũng chỉ nhận đồng tâm phục khẩu phục một mình Ngô thiếu hiệp mà thôi! ” – Tống Viễn Kiều không nghĩ ngợi liền tán đồng với lời nói của Tạ Tốn, đồng thời không ngớt lời tán dương Ngô Chính hậu sinh khả úy.
Ân Lê Đình cũng tươi cười nhận đồng, khoát tay từ tốn nói:
“ Không dám giấu Ngô thiếu hiệp, chúng ta từ hơn một năm trước đã nghe danh Lục Mạch Kiếm Tiên hành hiệp trượng nghĩa cứu người vô số, hơn nữa còn có đủ loại chiến tích vang dội khiến người nể phục, ta tại đây nếu không nói một câu tâm phục khẩu phục, quả thực trong lòng rất không yên a ”
“ Tiểu tử này thanh danh lợi hại như vậy sao!? Thảo nào cũng có chút bản lĩnh, quả nhiên không phải vô danh tiểu tốt a ” – Tạ Tốn lần đầu nghe được danh tiếng của Ngô Chính, cũng không mấy bất ngờ gật gù cười nói.
Nên biết danh tiếng ở trên giang hồ có được thường sẽ đi đôi với bản lĩnh của người đó, Ngô Chính dọc đường trải qua sinh tử biểu hiện xuất sắc như vậy, nếu hắn thật sự không có chút danh tiếng nào thì quả thực là người đời trên thế gian này tất cả đều có mắt như mù, còn không bằng Tạ Tốn hắn tuy không có mắt, nhưng tâm sáng tỏ thấy rõ được bản chất hình thù của thế gian.
“ Các ngươi quên không hỏi ý kiến của ta hay sao? ” – Dương Tiêu bị bỏ lơ xem như không khí, để hắn không khỏi bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở mọi người.
“ Ha ha... ”
Tạ Tốn không nhịn được hài hước, lớn tiếng cười thật to.
“ Vừa nãy ta còn nghe Dương Tả Sứ liên mồm khen ngợi tiểu tử kia, cái gì thần đan diệu dược!? Còn cần bọn ta phải hỏi ý kiến của ngươi nữa sao? Ha ha... ”
“ Tạ Sư Vương ngươi quả thật là không cho ta chút mặt mũi nào sao!? Ta chức vị trong bản giáo còn cao hơn ngươi một bậc a ” – Dương Tiêu có chút dở khóc dở cười đành phải đem địa vị của mình ra hâm dọa.
“ Khặc, ha ha... ”
Lần này bốn người còn lại đều cười to không chút để ý đến hình tượng của mình, hoàn toàn là xem Dương Tiêu một cái Quang Minh Tả Sứ cao cao tại thượng lúc này lại trở thành thằng hề mua vui trong mắt người khác a.
“ Ngươi... các ngươi... Ài! ”
Dương Tiêu quả thực là muốn khóc rống lên rồi, lời nói thốt ra rồi thì không thể nuốt lại được, chỉ có thể hận mình gần đây tinh thần được thư thái lại trở nên lắm mồm nhiều chuyện, bây giờ lại tự biến mình trở thành trò cười cho bốn người này mỉa mai châm chọc, nhưng là trên đời cũng không có thuốc chữa bệnh hối hận a, bất đắc dĩ chỉ còn cách bỏ xuống mặt mũi để bọn hắn thi nhau chà đạp đến chán rồi lại thôi.
-------*-*-------
Đồng thời điểm, tại một tiểu thôn phụ cận cách vị trí của Ngô Chính năm người không bao xa, nơi này chính là điểm dừng chân trước đây của Ngô Chính trước khi gặp được hai người Tống Viễn Kiều, cũng là tụ điểm cho các nhân sĩ trên giang hồ lũ lượt kéo đến lúc bấy giờ.
Trên con đường duy nhất thẳng tiến vào thôn, lác đác những sỏi đá nhỏ nhắn nằm lăn lóc dưới mặt đất, còn có đủ loại ổ gà ổ vịt ổ voi rải rác trên mặt đường, để nó có phần hơi khó đi lại, nếu là người không chú ý liền rất dễ bị vấp ngã.
Tuy nhiên lúc này dòng người đi đi lại lại náo nhiệt đông đúc trên con đường, vốn dĩ đã trật hẹp nay lại càng trật trội đến khó thở, trông những người này trên tay đều mang theo vũ khí, sắc mặt ai nấy cũng láo liên liếc ngang liếc dọc tựa hồ là đang quan sát tìm kiếm một thứ gì đó, hẳn là một vật gì đó rất quan trọng mới khiến nhiều nhân sĩ giang hồ quan tâm như vậy.
Bên trong tiểu thôn ngoại trừ quán trọ lần trước bị Không Văn thần tăng và Dương Tiêu cùng nhau “ thông đồng ” làm kẻ phá hoại, sau đó tự mình đào tẩu không để lại một đồng xu cắc bạc nào, khiến quán trọ đã mấy ngày rồi vẫn cứ giữ nguyên hiện trường không chút suy suyển.
Còn lại chung quanh dọc theo con đường đủ loại quán xá trong mấy ngày này mọc lên như nấm đâu đâu cũng có, cứ đi một bước liền có một tửu quán, đi một bước nữa lại có quầy hàng rong, lại thêm bước thứ ba, liền xuất hiện một cái tiểu điếm vẫn còn mới toanh, hẳn là vừa mới đầu tư trang hoàng gần đây.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...