Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Vù vù...

Tuy nhiên một kiếm này chỉ đâm vào không khí, Ân Lê Đình sững sốt nhanh chóng thu công lui về phía Tống Viễn Kiều, đồng thời che chắn trước mặt Ngô Chính ba người.

Nhìn lại chỉ thấy kẻ vừa mới ám toán là một tên trung niên thân hạc vác xe, vừa cao vừa gầy, mặt lại nhiều vết nhăn nheo, nhìn qua bề ngoài liền biết không phải là loại người gì tốt lành.

“ Danh tính: A Đại, tu vi: tuyệt thế hậu kỳ ”

Thuật Thăm Dò lại được Ngô Chính vận dụng, chớp mắt liền nhìn ra người đến là ai, người này danh A Đại còn có ngoại hiệu là Bát Tí Thần Kiếm Phương Đông Bạch, trước kia hắn từng là trưởng lão của Cái Bang, nhưng sau đó lại giả bệnh chết để trốn sang tây vực gia nhập vào phái Kim Cương, đồng thời cũng là thuộc hạ của Sát Hãn Nhữ Dương Vương.

Tuy đã biết được thân phận của A Đại nhưng Ngô Chính vẫn cố tình tỏ ra như không hay biết, mở miệng truy vấn: “ Ngươi là ai trong ngũ đại môn phái!? ”

“ Ngươi, làm sao ngươi biết!? ” – A Đại rất phối hợp, trợ giúp Ngô Chính một tay hoàn thành nốt tuồng kịch này.

“ Lại là ngũ đại môn phái!? Hừ, thật uổng chúng ta trước nay giữ lễ với các ngươi, không ngờ sau lưng lại âm thầm làm nhiều hành động tiểu nhân bỉ ổi đến như vậy ” – Ân Lê Đình tức giận cao giọng quát lên.


“ Ân Lục Hiệp, bây giờ biết cũng chưa muộn a ” – Dương Tiêu một bên bình thản nói.

Ngô Chính lại không để ý đến hai người, lạnh giọng cắt ngang: “ Ngươi, chỉ đến một mình thôi sao? ”

Những người khác không minh bạch, nhưng Ngô Chính thì biết A Đại vẫn còn hai cái đồng bọn là A Nhị và A Tam, bọn hắn thường lệ mọi khi đi đâu cũng là ba người không rời nửa bước, nếu lúc này xuất hiện chỉ có một mình A Đại thì... nhất định là có âm mưu ẩn giấu bên trong.

Cho nên vừa rồi Ngô Chính mới cố ý dùng ngũ đại môn phái đem ra nhắc đến để thăm dò A Đại, nhưng nhiêu đó vẫn không mấy chắc chắn suy đoán của hắn, lúc này lại tiếp tục diễn tiếp vai diễn của mình, nếu như Ngô Chính đoán không sai vậy thì lần này theo lý thuyết là... an toàn!

A Đại con ngươi đột nhiên thu lại tựa hồ là có chút giật thót, nhưng ngay tức khắc liền chau mày gằn giọng đáp: “ Hừ, một mình ta cũng đủ để giải quyết các ngươi, chết đi! ”

Không muốn nhiều lời qua lại, A Đại liền đã vung kiếm xông lên, mũi kiếm lần này là nhắm thẳng về phía Ngô Chính.

Đồng thời điểm, Tống Viễn Kiều và Ân Lê Đình cũng nhanh chóng phản ứng lại, tiếp chiêu ngăn cản không để hắn toại nguyện.

Nhưng là kiếm pháp của A Đại tinh kỳ sớm đã vang danh trong thiên hạ không phải là hạng tầm thường tuyệt thế hậu kỳ cao thủ, lúc bấy giờ chỉ thấy kiếm ảnh đã giăng khắp nơi, thủ pháp xuất kiếm cực kỳ vi diệu, tựa như là mọc thêm bảy tám cánh tay tất cả đồng thời vung kiếm chém tới vậy.

Đối diện bão kiếm đánh tới, Tống Viễn Kiều không một chút nao núng e ngại, trong mắt tinh quang lấp lóe tựa hồ nhìn thấu được thức kiếm bên trong, đồng thời trên tay thế kiếm xoay tròn, chân đạp mặt đất phóng tới tiếp chiêu.

Lưỡng Nghi Kiếm Pháp, Nhật Nguyệt Đồng Chuyển!

Keng keng keng keng keng...

Từ bên ngoài nhìn vào chỉ kiếm trong tay Tống Viễn Kiều vẫn theo một hướng thẳng xoay tròn tiến tới, ngược lại A Đại lúc này tựa hồ cánh tay cầm kiếm đã hoàn toàn biến mất, tốc độ xuất kiếm càng lúc càng nhanh, ảnh kiếm lưu lại trong không gian càng dày đặc đến mức che khuất đi tầm nhìn.

Ngay lúc này Tống Viễn Kiều tưởng chừng đang nắm giữ thế thượng phong nhưng đột nhiên lại thu công lui ngược về phía sau, để A Đại trông thấy trong mắt nhất thời tỏ ra đắc ý, hung hãn dựa thế xông lên.


Nhưng ngay sau đó A Đại lại trợn trắng hai mắt, trược mặt từ lúc nào không hay biết trái phải lưỡng đạo kiếm khí đi theo hai đường cong tạo thành một hình tròn, mà quỹ đạo đích đến lại A Đại vị trí sắp lao lên dựa theo quán tính.

Lưỡng Nghi Kiếm Pháp, Cực Phá Hư Không!

Người đánh ra thức kiếm này không ai khác chính là Ân Lê Đình từ phía hậu phương Tống Viễn Kiều súc thế chờ đợi thời cơ đã lâu, lúc này lưỡng đạo kiếm khí đồng thời tung ra mang nhất âm nhất dương đặc tính, giao thoa tại cùng một điểm sẽ tạo thành sát thương cực đại, tuy nhiên thức kiếm này để có thể vận dụng vào thực tiễn trong chiến đấu điều kiện đặt ra lại là rất hà khắc, cho nên cần phải phối hợp nhiều người tạo thành thời cơ, đồng thời phải nắm bắt thời điểm thật tốt mới có thể sử dụng.

Ngược lại về phía A Đại, lúc này đã lao lên theo quán tính mạnh mẽ không thể tức khắc liền dừng lại được, bất đắc dĩ A Đại nghiến răng nghiến lợi cưỡng bức thu công tự tổn bản thân, đồng thời thi triển khinh công tránh đi lưỡng đạo kiếm giao thoa.

Uỳnhhh...

Lưỡng đạo âm dương kiếm khí tại điểm giao thoa phút chốc liền tạo thành động tĩnh chấn động bùng nổ, khiến không gian gần đó chịu đựng xung lực tựa như là bị biến gấp khúc một khắc, sau đó bung ra.

A Đại mặc dù đã tránh được điểm giao thoa, nhưng là phản lực lan ra quá mạnh mẽ thổi bay hắn phía về sau, trên đường bay đồng thời còn chấn nát các nhành cây vật cản lỡ va phải, sau đó cả người bị vướng vào một bụi gai chằng chịt mới có thể khiến thân thể hắn ngừng lại quán tính.

Lúc bấy giờ cả người A Đại y phục gần như tan tác, tóc tai tán loạn bù xù, huyết tương trào ra khỏi miệng, trên da thịt khắp nơi còn bị gai nhọn đâm vào thật sâu khiến toàn thân hắn máu me bê bết, trông vô cùng thê thảm chật vật.

Ở phía ngược lại, Ân Lê Đình sau khi tung ra chiêu thức uy lực biến thái này, cả người run rẫy vô lực, khí tức phút chốc hư thoát, rã rời đến mức phải ngồi bệt xuống mặt đất mà thở hồng hộc.


“ Uy lực thật biến thái! ”

Dương Tiêu sau khi kiến thức qua uy lực của một chiêu kiếm này, không khỏi kinh hãi buột miệng cảm thán, không chỉ hắn mà còn có cả Ngô Chính và Tạ Tốn đều đã trợn mắt há mồm không thể ngậm lại được, mặc dù Tạ Tốn là không thể trông thấy, nhưng là thính giác cùng với khí cảm nhạy bén cho phép Tạ Tốn có thể tưởng tượng được một cách cực kỳ chân thực khung cảnh lúc đó diễn ra như thế nào.

Bùng!

Nhưng đúng lúc này A Đại vẫn chưa chịu thua, phóng ra nội lực đánh tan bụi gai đang quấn lấy mình chung quanh, chỉ thấy hắn thần sắc cực độ âm trầm băng lãnh, sát khí chất chứa trong ánh mắt tựa như là muốn phóng ra ngoài, kết hợp với dáng vẻ bê bết máu me trên người của hắn, để Ngô Chính năm người không khỏi cảm giác rùng rợn đến sởn cả tóc gáy, dựng đứng chân tơ.

Trông thấy vậy, Tống Viễn Kiều càng là hãi hồn sững sốt, theo phản xạ siết chặt lấy trường kiếm của mình trong tay, tinh thần cảnh giác phòng bị trước mối nguy hiểm tiềm tàng càng được phóng đại đến gấp mấy lần, đủ để thấy A Đại mức độ uy hiếp là khủng khiếp đến nhường nào.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui