“ Lão trọc, ngươi không niệm phật nữa hay sao? Cái gì mà nghiệp với chả chướng ta nghe không rõ a, có thể nhắc lại!? ” – Ngô Chính phủi phủi vạc áo, khiêu mi nhìn về phía Không Văn thần tăng khích bác.
“ Ha ha... làm tốt lắm, một đám ruồi bọ ngọ nguậy, phải đập chết bọn chúng như vậy mới đúng! ” – Tạ Tốn khoái chí hả hê cười to.
Không Động phái cũng là một trong những hung thủ tại lễ bách thọ Trương Tam Phong bức chết nghĩa đệ của hắn Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố, còn là gián tiếp khiến nghĩa tử của hắn Trương Vô Kỵ phải khổ sở sống những tháng ngày côi cút không cha không mẹ, bây giờ có thể được chết một cách chóng vánh như vậy âu đã là rất nhân từ rồi.
“ Nghiệt súc, cần phải giết! ” – Không Văn thần tăng giận dữ quát lên.
Ngô Chính giết toàn bộ cao tầng lực lượng Không Động phái đã là động chạm đến cực hạn nhẫn nại của Không Văn thần tăng, lúc này đã không còn “ a di đà phật ” trong lời nói nữa, mà là thẳng thừng bộc lộ sát ý trông tâm.
Dứt lời, Không Văn thần tăng không chần chừ ngay lập tức súc thế tiến công, hai tay giang ra ngang vai, kinh lực bộc phát như chấn động không gian tạo thành nếp gấp, ngay lúc này hai tay đồng thời chấp lại, sau đó vung mạnh chưởng tới.
Phục Ma Chưởng!
“ Cái quái gì!? Lại là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự!? ” – Ngô Chính hoảng hốt trong bụng kêu than.
Bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự từ khi nào lại trở thành phổ biến như thế!? Chưa kể chỉ một mình Không Văn đại sư đã có thể sở hữu luyện thành hai môn tuyệt kỹ trong số đó, như vậy đám cao thủ ẩn mình trong Thiếu Lâm tự còn là cái dạng gì yêu nghiệt quái vật đây!?
Nghĩ trong lòng là như thế, nhưng Ngô Chính cũng không dám chần chừ đón đỡ một chưởng thần lực của Không Văn thần tăng, chỉ có thể nhanh chân thi triển Hoành Không Na Di mà tẩu thoát tránh né.
Nhưng đáng tiếc không thể, chưởng thế diện rộng dày đặc kình lực bao phủ, đã không kịp để Ngô Chính có thể tránh thoát nữa rồi.
“ Không lẽ lại vay mượn điểm sát lục!? ” – Ngô Chính trong lòng có chút do dự, tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này Tạ Tốn cũng không trơ mắt đứng nhìn, trên tay đại đao quét ngang một vòng, mượn thế phóng lên trên cao hung mãnh một đao bổ xuống, đồng thời vận dụng toàn bộ công lực triển khai trong một đòn quyết định này.
Oànhhhh...
Kình lực hung mãnh hai phía giao thoa phát ra động tĩnh tựa như là một vụ nổ thật lớn kéo dài dai dẳng không thấy hồi kết.
Nhưng ngay tức khắc đã có kết quả, Tạ Tốn thân hình cường tráng cao lớn lúc này lại tựa như là diều đứt dây, bắn ngược trở về thật xa, y phục trên người che thân tan tác rách rưới, đồng thời trong miệng không ngừng thổ huyết, trông qua liền biết cương khí hộ thể của hắn đã tan nát, nhục thân chịu đựng ngoại thương cường bạo đánh tới, lúc bấy giờ đã là sống dở chết dở rồi.
“ Tạ Tốn! ” – Ngô Chính thất thanh hô lên, trên mặt không giấu được vẻ kinh hãi hoảng hốt.
Đến cả một thân công lực tuyệt thế hậu kỳ tu vi còn có cả Đồ Long đao trong tay, Tạ Tốn vẫn là không chịu nổi một chưởng toàn lực của Không Văn thần tăng!?
Ngô Chính nhanh chân phóng lên không trung, đỡ lấy thân hình nặng nề tan tác của Tạ Tốn, đồng thời vận Cửu Dương Chân Kinh mạnh mẽ ngăn lại phản lực tránh lại để Tạ Tốn chịu thêm tổn thương, sau đó chậm rãi tiếp xuống mặt đất.
“ Chạy... giúp ta... bảo vệ... Vô Kỵ! ” – Tạ Tốn thoi thóp nghẹn nói.
“ Bộ ngươi sắp chết rồi hay sao!? ”
Ngô Chính ngược lại vẫn rất lạc quan trêu đùa, song trong tay lại xuất hiện một khỏa đan dược, nhanh chóng bỏ vào miệng của Tạ Tốn.
“ ngươi vừa phục dụng Liệu Thương Đan, đợi khôi phục một chút nội công luyện hóa dược lực trong vài giờ liền có thể giữ lại tính mạng ” – Ngô Chính ngữ khí từ tốn nói.
Lúc này Ngô Chính lại chuyển hướng chú ý sang Không Văn thần tăng, chỉ thấy lão ta thần sắc trở nên nhợt nhạt, cả người có chút run rẫy giống như đã vô lực, tựa hồ là một chưởng vừa rồi tiêu hao của Không Văn thần tăng không ít công lực đi.
Ở phía đằng xa Tiên Vu Thông trông thấy hết thảy, đồng thời cũng phán đoán được tình cảnh bất lợi, nếu tiếp tục ở lại lâu thêm một chút có khi sẽ bị Ngô Chính ráo riết nhắm đến mà truy sát.
Dù sao danh tiếng chỉ là phù du, giữ được mạng sống trong thời loạn thế mới là vương đạo, quyết định xong Tiên Vu Thông không chần chừ liền tuân theo thượng sách đề ra trong ba mươi sáu kế, tẩu!
Ngô Chính trông thấy trong mắt nhưng đành phải mặc kệ cho hắn tự ý, hiện tại trước mặt vẫn còn một tên tuyệt thế đỉnh phong Không Văn thần tăng không biết đã là đèn cạn dầu hay chưa, nhưng hậu phương Ngô Chính là một cục Tạ vẫn còn phải vác lên vai, không thể khinh suất lơ là.
Hơn nữa nhìn tình huống từ đầu chí cuối, lần này tập kích Ngô Chính và Tạ Tốn hẳn là quyết định của Không Động phái âm thầm thông đồng với Thiếu Lâm tự mà thôi, Thất Thương Quyền tuyệt học của Không Động phái nằm trong tay của Tạ Tốn hẳn là một nguyên do, mà Không Kiến thần tăng chết trong tay của Tạ Tốn lại là một nguyên do khác.
Trong này ẩn tình mười phần dễ đoán, Không Động phái muốn tiêu diệt Tạ Tốn để thu lại tuyệt kỹ của bản môn, đồng thời cũng muốn cướp lấy Đồ Long đao trong tay hắn, mà Thiếu Lâm tự danh tiếng xưa nay không tham sân si, hơn nữa càng là có chuyện cũ cần tính toán với Tạ Tốn, cho nên Không Động phái mới cấu kết với Thiếu Lâm tự nhanh chân đi trước một bước tìm đường tập kích Tạ Tốn.
Trong lúc đó nếu Ngô Chính không sai thì Hoa Sơn kiếm phái hẳn là đã có được tin tức Tạ Tốn trở về trung nguyên từ rất sớm rồi, đồng thời cũng là cho người lần theo dấu vết, chỉ là đợi thời cơ thuận lợi để xuất hiện mà thôi.
“ Lão trọc, đồng bạn của ngươi đã bỏ ngươi mà tẩu thoát một mình, mà ngươi cũng không còn bao nhiêu công lực a, chi bằng chúng ta tạm thời phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, đường ai nấy đi!? ” – Ngô Chính quay sang Không Văn thần tăng lời lẽ văn hoa ung dung cười nói.
“ Nghiệt súc tội ác tày trời, cần phải diệt trừ! ”
Không Văn thần tăng nhãn quang lóe sáng, chung quanh khí thế lại phát ra tựa như cuồng phong rung động tán cây gần đó, y phục lất phất tung bay.
“ Cái này gọi là tu tâm dưỡng tính của người xuất gia đây sao!? ” Ngô Chính trong lòng phỉ nhổ khinh bỉ, hắn còn không biết Không Văn thần tăng là bỏ không được tham niệm Đồ Long đao mới dốc toàn bộ sức lực còn lại ra nghênh chiến với hắn hay sao!? Còn nói cái gì mà trừ ma vệ đạo, chỉ thấy toàn là ngụy biện lời nói.
Tuy trong lòng là nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Ngô Chính vẫn rất bình tâm nhẫn nại cố gắng khuyên răn: “ Ta nói Không Văn đại sư làm người xuất gia sao lại tính tình nóng nảy như thế? Không thấy ta vẫn đang trong trạng thái đỉnh phong công lực không chút sa sút hay sao? Nếu là chiến tiếp chỉ có thể là lưỡng bại câu thương a ”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...