Mà vết thương này không biết là do vô tình hay hữu ý lại nhắm vào bả vai bên cánh tay đang cầm đao, khiến toàn bộ cánh tay trở nên vô lực để cho bảo đao rơi xuống cắm vào mặt đất băng tuyết.
Tạ Tốn giật mình sững sốt, một tay còn lại vừa đánh ra Thất Thương Quyền kia lúc này vội vã đưa tới muốn bắt lấy Đồ Long đao vừa rời tay, nóng vội đến mức thậm chí đã quên mất việc phải vận công cầm máu, để huyết lưu đã thấm đẫm nhuốm đỏ cả một bên vai áo lông thú.
Tuy nhiên Ngô Chính nào có thể cho Tạ Tốn cơ hội tốt đẹp đó, một khi bảo đao đã rời tay liền xác định là mất, không thể nhặt lại được nữa.
Binh!
Trong một khắc đó, Ngô Chính vẫn là nhanh chân hơn, nhất cước nhắm vào chuôi đao, dùng lực vừa phải đá bay Đồ Long lên trời.
Lúc bấy giờ cả Tạ Tốn lẫn Ngô Chính đều đưa mắt dõi theo thanh bảo đao đang xoay vòng lơ lững trên không trung kia.
Tạ Tốn thương tiếc Đồ Long đao còn hơn tính mệnh của mình, cho nên liền bỏ mặc thương thế trầm trọng đang mang trên người, toàn lực vận công thi triển khinh công tranh thủ nhanh hơn một bước phóng đến nơi gần nhất vị trí bảo đao sẽ rơi xuống theo quán tính.
Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy một đạo thân ảnh nữ tử từ lúc nào đã bay lượn trên không trung xuất hiện đúng vị trí bắt lấy thanh đại đao trong tay, lại xoay tròn một vòng lui phóng về phía đằng xa.
“ A a a a a a! ”
Tạ Tốn thính giác nhạy cảm tựa như trông thấy trong mắt đột nhiên quỳ xuống mặt đất, hai tay nắm quyền điên cuồng đánh xuống, phẫn nộ gầm rống chói tai.
Ngô Chính cũng không bỏ lỡ thời cơ, chớp mắt liền đã xuất hiện đứng kế bên đó.
Ngay lập tức Tạ Tốn đã kịp phản ứng lại đánh ngang ra một quyền về phía Ngô Chính, tuy nhiên quyền chỉ có hình không có lực, đánh trúng vào ngực Ngô Chính nhưng lại không hề có một chút tổn thương.
“ Ài, ngủ một giấc đi! ”
Ngô Chính thần sắc không còn khẩn trương thở dài lắc đầu, sau đó liền vung lên một quyền đánh vào sau gáy của Tạ Tốn.Ngô Chính thần sắc không còn khẩn trương thở dài lắc đầu, sau đó liền vung lên một quyền đánh vào sau gáy của Tạ Tốn.
Binh!
Tức khắc Tạ Tốn đầu óc trở nên mờ mịt choáng váng, thân thể lảo đảo theo quán tính ngã sấp xuống mặt đất, hoàn toàn đã bất tỉnh nhân sự.
“ Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế Đả bại Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, nhận được phần thưởng từ hệ thống bao gồm điểm sát lục tích lũy x 1 0 0 0, điểm danh vọng tích lũy x 5 0 0 ”
Đúng lúc này âm thanh quen thuộc của hệ thống lại vang lên trong đầu thông báo nhiệm vụ hoàn thành và phần thưởng, Ngô Chính tuy chẳng mấy vui vẻ gì khi nhận được phần thưởng theo cách này, nhưng là vẫn dùng ý niệm kiểm tra thông tin cá nhân đề phòng trường hợp hệ thống lại chi phối điểm sát lục tương tự như ở thế giới trước kia.
“ Thông tin nhân vật.
Danh tính: Ngô Chính.
Tuổi tác: 17
Thể chất: tiên thiên đạo thể.
Tu vi: tuyệt đỉnh trung kỳ.
Danh hào: Lục Mạch Kiếm Tiên.
Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh ( tầng 5), Liệu Thương Thiên ( phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên ( phụ trợ).
Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm ( đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di ( đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh ( đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng ( đăng phong tạo cực).
(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa ( nhập môn), tinh thông ( tiểu thành), lô hỏa thuần thanh ( đại thành), xuất thần nhập hóa ( viên mãn), đăng phong tạo cực ( đại viên mãn)
Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu.
Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.
Điểm sát lục: 1260 ( dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)
Danh vọng: 3415 ( điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng) ”
Nhìn qua một lượt bảng hình chiếu thông tin nhân vật không có gì bất thường, Ngô Chính tạm thời an tâm phần nào, chí ít hệ thống không có quyền hạn để can thiệp vào phần thưởng trong mấy loại hình nhiệm vụ này, bằng không cuộc sống “ tuổi thơ ” của Ngô Chính sau này sẽ trở nên khốn khổ vô cùng.
Lúc này Đông Phương Bạch hai tay ôm lấy Đồ Long đao to lớn bằng cả thân người nàng chậm rãi tiếp cận lại đây.
Chu Chỉ Nhược thì nhanh chân hơn đã qua mặt Đông Phương Bạch chạy đến ôm chầm lấy cánh tay Ngô Chính, nhu mì quan tâm hỏi han:
“ Ca ca, vừa rồi huynh có bị thương không? ”
“ Chỉ là ngoại thương không đáng lo ngại ”
Thấy thế Ngô Chính không khỏi trìu mến xoa xoa đầu nàng, ôn hòa đáp lời.
Ầm...
Đông Phương Bạch lúc này đi đến bên cạnh Ngô Chính quăng Đồ Long đao xuống mặt đất tựa như vứt một đống rác không một chút thương tiếc.
Bởi vì Đông Phương Bạch sở hữu Quỳ Hoa Bảo Điển là thiên về thân pháp tốc độ linh hoạt cho nên đối với loại hình vũ khí này cũng không mấy thiết tha cho lắm, hơn nữa kích cỡ của Đồ Long đao quá lớn để nàng vác nó đi cũng có phần chật vật khó chịu.
“ Có giết hắn hay không? ”
Đông Phương Bạch nhìn qua Ngô Chính hỏi thăm.
“ Ta chỉ là ngứa tay muốn đánh một trận, không có ý định giết hắn ”
Ngô Chính trong chiến đấu lần này năm lần bảy lượt chơi trò ám toán hèn hạ giống như muốn dồn Tạ Tốn vào đường chết, cho nên Đông Phương Bạch còn tưởng rằng Ngô Chính có ý định giết chết hắn.
Nghe được lời nói, Đông Phương Bạch dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Ngô Chính.
Nếu đã không muốn giết Tạ Tốn hà tất phải liều mạng chiến đấu như thế!? Trong lúc đó Ngô Chính hoàn toàn có thể dùng lời lẽ để khống chế đả kích Tạ Tốn, sau đó từ từ khuyên bảo liền có thể khiến hắn bớt đi ngờ vực, cũng không cần phải thương tổn lẫn nhau như vậy a.
Lần này hành động tựa hồ không giống với tác phong làm việc của Ngô Chính mọi khi, khiến Đông Phương Bạch trong lòng cũng ngờ vực không thôi.
Ngược lại Chu Chỉ Nhược thì chẳng cảm thấy vấn đề gì to tát cả, ngứa tay thì là đánh thôi, tâm tư của nàng vẫn là rất đơn thuần.
Ngô Chính nhìn trong mắt hai loại biểu hiện như hai thái cực khác nhau của Chu Chỉ Nhược và Đông Phương Bạch, để hắn trong lòng không khỏi than thở cảm khái không thôi.
Đúng là chỉ có loại hình nữ tử như thế này mới dễ hòa nhập chung sống với nhau, bằng không nếu là hai cái tính cách tương tự như Đông Phương Bạch ở cùng một chỗ khó nói sớm tối đều là như chó với mèo thi nhau cắn xé, cho dù là tỷ muội thân thiết cũng khó mà cứu vãng được mối quan hệ a.
Đông Phương Bạch lúc này lại khiêu mi nhìn qua Tạ Tốn đang bất tỉnh nhân sự nói:
“ Không muốn giết thì nhanh chóng cứu hắn, hắn tựa hồ sắp không chịu được ”
Đúng như Đông Phương Bạch nói, thân thể của Tạ Tốn chịu đựng quá nhiều tổn thương, từ bên ngoài Ngô Chính tác động cho đến tự mình tổn thương mình, lúc này khí tức tán loạn yếu ớt, nếu không kịp thời chữa trị có thể sẽ tàn phế võ công, thậm chí là ảnh hưởng đến tính mạng.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...